“Không phải thích như bạn bè với nhau….”
Hả? Hả ? Hả?
Tình huống này là…cô được tỏ tình? !!
Cô được người mà mình thích tỏ tình ?!! Nhưng mà…
“Cho nên, sau đây mình muốn yêu cầu Nanami…” đôi mắt trong suốt, hàng lông mi dài cong vút nhìn thẳng tới, trên khuôn mặt Mai chợt hiện sự bất an “Mặc kệ Nanami có đáp lại tình cảm của mình hay không, mìn đều không muốn Nanami trả lời trực tiếp với mình.”
Trả lời? Chờ đã! Dựa theo kế hoạch đã sớm lập ra trong đầu, vốn cô mới là người chủ động tỏ tình với Mai, không nghĩ tới cuối cùng lại là người được tỏ tình trước…hơn nữa vốn còn cho rằng sẽ bị yêu cầu làm ra cái chuyện gì đó kì quái theo yêu cầu của trò chơi, thì đột nhiên lại dẫn đến chuyện này…
“Nanami!!” Bởi tình huống đột ngột diễn ra nên Nanami còn đang rơi vào trầm mặc, đến khi bị tiếng gọi của Yumi làm giật mình thì mới hoàng hồn lại.
“Sao?” Lấy lại tinh thần, Nanami vội vàng ngẩng đầu, cô thấy Mai tựa hồ đang rưng rưng muốn khóc vì khoảng thời gian trầm mặc vừa rồi của cô.
“Quên đi…” có thể là hiểu lầm sự trầm mặc của Nanami là một sự từ chối trả lời, Mai nhạt giọng nói một câu xong quay lưng muốn đi ra “Nanami không muốn trả lời cũng không sao.” Trong khoảnh khắc mơ hồ thấy được khóe mắt Mai đã ngấn lệ.
“Chờ….chờ một chút!” Nhìn thấy tình huống có chút không đúng, Nanami vội vàng đuổi theo “Mai!” tuy rằng chỉ vài bước là đuổi kịp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì để làm cho Mai dừng bước, vội vội vàng vàng không kịp suy nghĩ, Nanami vòng tay ôm lấy Mai từ phía sau hòng giữ cô lại.
Đôi tay ôm thật chặt không để cho Mai có cơ hội rời đi, trong tư thế như vậy, Nanami có thể ngửi thấy mời hương quen thuộc của Mai, tuy cách một lớp yukata vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Mai, trước kia Nanami không thích cũng không quen cùng người khác có tiếp xúc cơ thể một cách thân mật như vậy, thế nhưng…
Với Mai thì không như thế.
“Vốn mình muốn là người chủ động bày tỏ với Mai…” Nanami nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Mai “Mình thích Mai, rất thích.”. Buông hai tay đang ôm lấy Mai, Nanami xoay người Mai lại đối mặt với mình.
Nanami chưa từng chủ động thích người khác bao giờ, cái cảm giác phập phồng lo lắng vì quá để ý tới người kia, tuy rằng cô không ghét nhưng lại có chút sợ hãi, sợ nếu như đối phương không có cùng cảm giác như mình thì không biết phải làm thế nào?
“Bởi vì thích Mai, thích đến không phải làm sao mới tốt nữa.” Nhìn Mai hai mắt ngấn lệ, Nanami nghiêm túc thổ lộ “Cũng không biết phải làm sao để nói thành lời…”
Thật ra, Nanami rất nhát, sợ Mai không thích mình, sợ trái tim sẽ bị tổn thương, lo lắng nhiều thứ nên đôi khi Nanami cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, trong lòng rất phức tạp cũng rất hỗn loạn, quá nhiều thứ không xác định được khiến cho cô trở nên trốn tránh tình cảm của mình, thế nhưng…trong nhiều cái không xác định được trong lòng cô, thì chỉ có một điều chắc chắn….cô thích Mai.
“Mình…” lần này phải quyết tâm nói ra thành lời “Mình cũng thích cậu!”
Sau khi nói ra lời giữ kín trong lòng bấy lâu nay, không hiểu sao Nanami cảm thấy buông lỏng rất nhiều, giống như vừa vượt qua đượ thử thách cam go nhất của cuộc đời vậy, có cảm giác cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Thấy Mai khi nghe được câu trả lời của mình mà nước mắt bắt đầu lăn dài, Nanami nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Mai rồi đưa tay lau nước mắt ở trên má của cô.
“Nanami là đồ ngốc…” Mai nức nở khóc.
"Được , được, là mình ngốc, đừng khóc nữa..." đưa tay lau nước mắt trên mặt Mai, thấy đối phương đã từ từ ngừng khóc, Nanami cúi đầu hôn lên môi Mai.
Lúc này mà hôn môi chắc không bị nói là lợi dụng tình thế đâu nhỉ?
Lúc đang suy nghĩ thì Nanami cảm thấy Mai đưa tay đặt lên vai mình, ngăn không cho mình tiến thêm bước nữa.
“Sao thế?” Không hiểu vì sao Mai lại làm vậy, Nanami nghi hoặc nhìn Mai đang xấu hổ cúi đầu.
“Mọi người đang ở đây đó.” Mặt hơi đỏ, Mai nhẹ giọng nhắc nhở.
!!!!!!!
Nghe thế Nanami mới chợt sực nhớ, vội quay đầu lại.
Mấy cô bạn thân đều đang cười cười dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai người các cô.
Tiêu rồi! Vừa rồi chăm chú quá mà quên mất bên cạnh còn có mấy cái bóng đèn…
“Chà chà” Sayuri là người đầu tiên bước tới vỗ vỗ lưng Nanami “Thì ra Nanami thích Mai ~”
“Thật là…” Ikuta vừa cười vừa bước tới, ngay khi Nanami còn tưởng Ikuta cũng sẽ trêu đùa một câu thì…”Đáng ghét! Chúng ta cùng chung một nhóm mà, thích Mai mà một câu cũng không nói!” nói xong còn làm bộ mặt hung dữ, từ sau lưng vòng tay ôm siết lấy người Nanami.
“Buông ra nào…” mặc dù không cảm thấy đau, nhưng nếu cứ để thế này chắc chắn sẽ rất phiền phức, Nanami bất dĩ vừa giãy dụa và cầu xin Ikuta bỏ mình ra.
“Thật tốt quá! Cuối cùng cũng nói ra rồi.” Yumi đứng trước mặt Nanami vui mừng nói.
“Bây giờ không phải lúc để chúc mừng, mau lại đây kéo Ikuta ra giùm mình đi!” Xoay xở kiểu gì cũng không thoát được, Nanami đành quay sang cầu cứu Yumi.
Ở phía bên kia, Fukagawa tiến tới ôm lấy Mai.
“Tốt quá rồi!” Nở một nụ cười dịu dàng, Maimai nói với Mai.
“Maimai…” ? Mai nhìn Fukagawa rồi ôm lấy đối phương òa khóa.
“Đừng khóc nữa!” Reika cười vỗ vai trấn an Mai.
Đứng ở giữa nhóm, Ikoma cầm lấy bịch bánh quy ăn dở rồi đi tới bên cạnh Nanase.
“Thế giới của người lớn thật là phức tạp!” Ikoma vừa ăn bánh vừa than thở với Nanase.
“Nanami có thể cùng với Mai thật sự quá tốt rồi!” Nanase không trả lời mà ôm lấy Ikoma rồi nói.
Cho nên, sau cái trò chơi kỳ quặc của cả nhóm thì Nanami và Nanami (hẳn) là đến với nhau, Nanami vốn cho là như thế, hơn nữa còn nghĩ thời gian tiếp theo sẽ cũng Mai làm thành một đôi tình nhân, không ngờ rằng…
“Hả?!! Thật vậy à? Thú vị ghê!” bên trong phòng, Mai và Fukagawa đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nanami giống như bị ném sang một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai cô nàng kia đang chuyện trò rôm rả.
Không hiểu sao sau chuyến đi này, quan hệ giữa Mai và Fukagawa tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức Nanami thường bị hai người gạt sang một bên, nhưng mà…thật sự rất kỳ lạ, mối quan hệ của hai người tốt lên từ lúc nào? Sao cô không hề hay biết?
Cuối cùng, trong lúc buồn chán nằm nghe cuộc trò chuyện của hai cô nàng cùng tên mà không có cách nào xen vào, Nanami ngủ hồi nào không hay.
Ngày hôm sau, bởi vì hôm trước ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã không thấy Mai và Fukagawa đâu, nhìn điện thoại chỉ mới chín giờ sáng, cảm thán mọi người sao mà dậy sớm thế, Nanami rời giường tiến vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt chải đầu rồi quay lại phòng.
“Yumi.” Vừa ra khỏi phòng đã thấy Yumi đã thay đổi một bộ áo thun, quần jean, đầu đội mũ NBA vừa tiến vào phòng cô.
"Nanami, sao dậy sớm vậy ?" Yumi khi thấy Nanami thì rất kinh ngạc.
"Đêm hôm qua Maiyan với Maimai nói chuyện gì đấy, nghe một hồi thì mình ngủ thiếp đi." nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, Nanami có chút bất đắc dĩ, nhìn xung quanh không thấy hai người đó, cô không nhịn được hỏi "Yumi có nhìn thấy hai cậu ấy không ?"
“Maimai, Sayurin đưa Ikoma, Nanase và Ikuta ra suối chơi rồi, mình ở đây chờ Reika đã.” Yumi đáp.
“Vậy à?” Mai cũng đi theo chứ…
“Mai đang tàn bộ ở gần đây, sắp phải về nên đi đây đi đó một chút!” Hình như đoán được suy nghĩ của Nanami, Yumi bổ sung.
“Ừ…” trong lòng thầm cám ơn Yumi, Nanami vội vàng đi ra ngoài.
Sát bên khu nhà là con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, cây lá xanh tươi vương vấn chút sương sớm, không khí trong trẻo đến lạ lùng, thế nhưng tuy rằng cảnh trí xung quanh có thanh tân, có tươi đẹp thì sự chú ý của Nanami lúc này lại không đặt ở đây, bước chân nhanh nhạy đi lên con đường mòn, một ít bùn đất dính lên đôi giày trắng, dọc theo con đường dẫn lên trên đỉnh núi, đi một lúc Nanami mới thấy hình bóng Mai đang đứng cạnh một cây anh đào lớn có treo đầy thẻ ghi điều ước.
Làn tóc dài nhè nhẹ bay trong gió, nửa thân trên mặc áo thun in hoa không tay, thân dưới mặc chiếc quần short xanh, chân mang đôi giày thể thao trắng, Mai đang chăm chú nhìn lên thứ gì đó ở trên cây, ngay cả khi không cười Nanami cũng thấy Mai rất đẹp.
Lúc Mai cười và lúc không cười khác nhau rất nhiều, lúc Mai cười thì rất ngọt ngào rất gần gũi, còn lúc không cười thì tạo cảm giác cao quý khó tiếp cận, dù là vậy, thì Mai ở dạng nào cô cũng thích. Ừ! Dù Mai thế nào thì cô cũng thích.
Chậm rãi tiến về phía Mai, nhìn Mai vốn đang chăm chú ngắm cây anh đào khi nhìn thấy cô thì nở nụ cười quen thuộc….
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment