“Đang băn khoăn không biết nên tặng quà gì cho Mai đúng không?” Sayuri ngồi xuống cạnh bên rồi hỏi.
“Ừ!” Đây tuyệt đối là vấn đề lớn, một vấn đề đang làm khó cô “Mình không muốn chỉ tặng chocolate như bình thường.”
“Trực tiếp đem nhẫn kim cương ra cầu hôn luôn là được!” tay cầm dùi đánh trống, Ikoma ngồi xuống sàn nói với Nanami “Nanamin cùng Maichan nếu như kết hôn thì em có thể thường đến tìm hai người chơi.”
“Cầu hôn cái gì mà cầu hôn…tụi này vừa mới cặp nhau chưa lâu mà…hơn nữa bây giờ không phải em cũng hay đến nhà bọn chị chơi sao?” Từ sau sự kiện vỡ ống nước, Ikoma-chan vẫn thường xuyên đến nhà Mai chơi, nhưng lại thường trùng hợp lúc cô và Mai ở bên nhau mà tới…
“Hay là tặng vòng cổ hay vòng đeo tay gì đó đi?” hai tay khoanh trước ngực, Yumi nghiêm túc cho ý kiến.
“Nhưng mà Nanami không muốn tặng quà bình thường!” Ikuta đang tập đánh đàn thì dừng tay lại, quay đầu nhìn về phía các cô rồi nói “Mấy thứ như trang sức này nọ không phải đều là quà tặng bình thường sao?”
“Cũng đúng…” Yumi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đơn giản thôi mà…” Sayuri ngồi bên cạnh vẻ mặt “có gì khó đâu” nhìn Nanami rồi nói “Nanami chỉ cần lột hết ra xong cột nơ con bướm lên rồi tặng cho Mai là được.”
“Này…” Rốt cuộc là đang nói cái gì thế…
“Biện pháp tốt đó!” Ikuta nghe xong vẻ mặt hưng phấn, giơ ngón tay cái với Sayuri “Nhận được món quà này chắc chắn Mai sẽ vô cùng hài lòng luôn.”
“Này…” tốt cái quái gì….mấy cô không biết cái việc mấy cô đang nói tới nó ba chấm tới cỡ nào à?
“Đúng là người lớn có khác….” Ikoma lộ vẻ mặt “quả nhiên là như vậy” gật gù nhìn Nanami “Rất có tính chiến thuật, rất H…”
“Này…” cái cô nhóc này có biết H là chỉ ý gì không? Sao có thể tùy tiện nói ra như thế hả?
Cuối cùng, sau n câu “góp ý” vô cùng bá đạo, Nanami quyết định sẽ hỏi riêng từng người, chứ mà để cả đám ở chung thì có tới Tết Công-gô mới lòi ra được một ý kiến nghiêm túc.
“Reika, Valentine cậu muốn tặng cho Yumi cái gì vậy?” tranh thủ lúc Yumi đang trên lớp học, Nanami chạy ra sân tennis hỏi ý Reika đang tập ở đấy.
“Valentine à?” dằn quả banh tennis xuống sân vài cái, Reika quay sang trả lời “Cả hai ở nhà với nhau, cùng nhau nấu ăn….”
“Như vậy à?”
Nanami sai rồi, cô không nên hỏi ý kiến của mấy người đã tiến vào giai đoạn vợ vợ chồng chồng với nhau làm gì.
“Nanase, Valentine này cậu muốn tặng cho Ikoma cái gì thế?” giờ nghỉ trưa, Nanami đến phòng vẽ hỏi Nanase.
“Mình muốn vẽ một bức tranh có mình và Tennnn-chan để tặng Ikoma, sau đó tặng bộ truyện mà Ikomachan vẫn rất muốn có.” Nanase một bên vẽ, một bên trả lời.
“Là vậy à…” Nói vậy, Nanase áp dụng phương pháp đối phương thích hoặc thiếu gì thì sẽ tặng cái đó rồi.
Nhưng mà…cái gì Maiyan cũng có hết rồi…hơn nữa cô cũng không nghe Mai nói qua là thiếu cái gì hoặc muốn có cái gì cả…
"Yumi, cậu đoán mình sẽ tặng Mai quà gì thử xem?" Bất đắc dĩ, Nanami thay đổi cách hỏi một chút, không phải hỏi đối phương muốn mình tặng quà gì mà hỏi đối phương mình sẽ tặng quà gì.
“Nếu không nghĩ ra được gì đặc biệt thì thử mấy món vật phẩm cho cặp đôi đi” Luyện thể lực xong, Yumi lau mồ hôi rồi đưa ra gợi ý.
Đồ cho cặp đôi à…có thể suy xét một chút.
“Ikomachan, em biết Mai thích cái gì không?” Sau khi tan học, Nanami dẫn Ikoma đi ăn mì ramen, sau đó tranh thủ hỏi Ikoma, người có một khoảng thời gian ở chung với Mai.
“Maiyan thích mấy thứ hài hước, Nanami thử bắt chước mấy trò hài ngắn chọc cho Mai cười đi.” Vừa húp mì, Ikoma vừa lúng búng nói.
Bắt chước mấy trò hài ngắn…hình như không hợp với cô lắm?! Hơn nữa, Valentine mà tấu hài thì hình như không có chút lãng mạn nào…
“Ikuta, cậu nghĩ mình nên tặng cái gì cho Mai thì Mai mới vui?” Buổi tối, Nanami đi tới chỗ Ikuta đang soạn nhạc, nhẹ giọng hỏi.
“Muốn mình hỗ trợ Nanami tạo ra một sự kiện khiến Mai bất ngờ hả?” Ikuta ngẩng đầu lên hỏi, hai mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn pha chút nguy hiểm hỏi Nanami.
“À…không có gì! Không cần đâu.” Nghĩ lại, cô không muốn khoảng thời gian dành riêng cho hai người bị biến thành buổi họp chợ của mấy cô nàng kia đâu.
"Vậy à ? Tiếc nhỉ ! Có mấy thứ hay ho lắm…" Nghe Nanami nói không cần nữa, Ikuta vẻ mặt đáng tiếc cúi đầu tiếp tục soạn nhạc.
Nguy hiểm thật!! Ikuta mà nhúng tay vào thật thì Valentine của cô và Mai chắc chắn là nát bét rồi…
“Sayuri…” cuối cùng, Nanami nhìn về phía người cũng có quan hệ rất tốt với Mai và cũng bất ngờ xuất hiện ở phòng luyện nhạc hôm nay.
"Ừ ? Có chuyện gì à ?" Sayuri đang thích thú gặm cái bánh vừa cướp được của Ikoma, nghe Nanami gọi thì nghi hoặc quay sang.
“À…không có gì.” Nanami thở dài buông tha.
Quên đi, khỏi cần nghĩ cũng biết đáp án của Sayuri “nghiêm túc” đến cỡ nào rồi…Pass!!!
“Aaa!! Thật sự là không có gì thích hợp để tặng cho Mai hay sao?!!” học sinh cúp tiết Nanami, nằm ở sân thượng trường, nhìn lên bầu trời xanh, thở dài chán nản.
Maiyan cái gì cũng đầy đủ, bình thường cũng chưa từng nghe cô ấy nói là thiếu thốn hay muốn cái gì, có nghĩ cỡ nào cũng không thấy có gì thích hợp cả.
“Quà Valentine cũng khó nghĩ quá a…“ Nằm ngửa mặt lên trời ngắm những đám mây trắng như bông bầu trời xanh thẳm, Nanami lẩm bẩm trong vô thức «Cứ đem “quà mà không phải quà” tặng Mai là được rồi…”
A?!!
Vốn có chút cam chịu không thể suy nghĩ nữa, trong đầu Nanami bỗng có linh cảm.
Nói không chừng….cái đó có thể thành công…
Đúng! Chính là cái đó! Sẽ tặng cho Mai cái đó!
Sau khi hạ quyết tâm, Nanami nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị cho cái suy nghĩ này, mấy ngày tiếp theo, toàn bộ thời gian Nanami chia đều hết cho việc học, luyện nhạc và thỉnh thoảng theo Mai đi làm mấy công tác không quá tốn thời gian, thoắt cái đã đến buổi tối lễ Valentine mà cô và Mai hẹn nhau…
Sàn nhà bóng bẩy phản chiếu ánh đèn ấm áp khắp nhà hàng, phía trên là chùm đèn thủy tinh hoa lệ và rực rỡ, trước mắt bàn ăn được phủ khăn trắng, khăn ăn được xếp thành đóa hoa đặt trên bàn, ngay cả dao nĩa bằng bạc cũng được đánh bóng lấp lánh, bên tai còn nghe được tiếng nhạc du dương, hết thảy đều thể hiện một nhà hàng cao cấp đạt chuẩn, nhưng mà lại khiến cô có cảm giác có chút kì kì…
Cô…hình như mặc sai trang phục rồi thì phải…
Cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, áo sơ-mi trắng cài nút đến tận cổ áo, bên ngoài là áo vest đen, trên cả-vạt đen đeo ngay ngắn trên cổ áo có gắn một món trang sức bằng bạc, thân dưới không phải là quần tây mà là một chiếc quần dài màu đen, đẹo một sợi dây lưng mới tinh có hình trái tim trừu tượng (?), tóc cũng được chải đứng lên, nhìn qua toàn thân cũng toát lên vẻ lịch lãm không ngờ.
Nhưng mà…cô hẳn là nên mặc trang phục nữ tính…trong bầu không khí sang trọng ở đây mà mặc trang phục nam như thế này khiến cô cảm thấy giống như đang cosplay vậy?!! Sớm biết vậy đã không nghe theo ý kiến của “mấy đứa kia”.
Nửa giờ sau.
“Nanamin, chị tính mặc đồ gì đi nhà hàng vậy?” Trước khi đến chỗ hẹn, cô vẫn ở phòng tập của nhóm, Ikoma lúc đó đã tò mò hỏi cô.
“Không biết nữa..” Nanami lắc đầu, cô thật cũng không nghĩ tới vấn đề này “Chỗ đó rất cao cấp, có phải nên mặc trang phục chỉnh chu một chút không?”, bởi vì chưa từng đến nơi như thế nên Nanami đến hỏi Ikuta.
“Mặc áo thun cũng có thể mà. Mình từng mặc áo thun, quần short đến đó ăn cơm, cũng không chú ý lắm đến ăn mặc.” Ikuta lướt trên phím đàn tạo nên một điệu nhạc nhẹ nhàng, không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Áo thun quần short?!!! Không hổ danh là Ikuta đại tiểu thư, mặc như vậy cũng được…
“Nói chung, hẳn là nên mặc nghiêm túc, chỉnh chu một chút thì tốt hơn nhỉ?!” Cũng bị lời nói của Ikuta làm ngạc nhiên, Yumi sửng sốt một hồi rồi mở miệng “Dù sao cũng là kỉ niệm Valentine đầu tiên của cả hai.”
“Ừ…chỉnh chu một chút…” Nanami thấy ý kiến của Yumi rất đúng, vậy nên mặc lễ phục nhỉ, hình như cô từng mua một bộ rồi…
“Nói đến trang phục, mình có mời chuyên gia thiết kế trang phục biểu diễn cho Nogizaka BAND chúng ta, Nanami có thể mặc thử xem.” Ikuta chợt nhớ ra, đứng bật dạy kéo tay cô lên lầu.
Cái gì vậy?!
Trong trạng thái đầu óc mơ hồ, Nanami đã bị Ikuta cưỡng ép thay một bộ trang phục nam tính, một bộ lễ phục nam, thế nhưng so ra lại khá giống với trang phục mà cô đã mặc trong lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, tóm lại, dưới sự nữa cổ vũ nửa xúi dại, Nanami đã mặc nguyên thân lễ phục đến nhà hàng, khiến cô cảm thấy…
Có cảm giác mình bị bọn kia hãm hại nữa rồi! *khóc*
Nhìn đồng hồ, hẳn là không kịp về thay bộ khác rồi, may mắn là Ikuta đặt chỗ cho hai người tách biệt ra với các khách hàng khác, nếu không người khác nhìn thấy cô chắc sẽ ôm bụng cười trộm quá!! Nhưng mà…giấy mời VIP của một nơi cao cấp như thế này có thể dễ dàng tặng người khác như thế sao? Đại tiểu thư Ikuta của các cô quả thật là rất đáng ngờ…
“Nanamin!” Chính ngay lúc Nanami đang suy nghĩ về mấy điểm khả nghi của Ikuta thì bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc.
Xoay người qua, Nanami nhìn thấy Mai một thân lễ phục ngắn màu đen đang đi về phía cô, cổ áo thấp để lộ phần cổ trắng nõn nà của Mai, lễ phục bó sát người để lộ đường cong cơ thể đầy dụ hoặc, mép váy ngắn đến bắp đùi để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo, bàn chân nhỏ nhắn mang một đôi giày cao gót tinh tế.
Mái tóc dài đen óng ả xõa dài xuống, đuôi tóc rũ xuống một cách tự nhiên, trang phục tóc tai không quá cầu kì nhưng lại khiến mị lực của Mai phát ra một cách tự nhiên.
“Sao thế? Nanami chờ lâu quá nên cảm thấy buồn ngủ rồi à?” Đi tới trước mặt Nanami, Mai cười đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô.
“A! Không có gì!” Trang phục của Mai khiến cô có chút ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, Nanami vội vàng đứng lên, lúng túng che dấu hành động ngây người vừa rồi.
Tiêu rồi…hôm nay Mai nhìn hấp dẫn quá….
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment