Rating: 18+
Cảnh báo: Đề nghị trẻ em dưới 18 tuổi không nên xem chap này
(Đây là cảnh báo vô dụng nhất mà tui từng biết =)))
Cảm nhận được sự căng thẳng của Nanami cho nên dù bản thân cũng rất hồi hộp, Mai vẫn quyết định sẽ là người chủ động, tắm rửa xong chỉ mặc khăn tắm đi ra chắc chắn sẽ vô cùng câu dẫn, Mai vẫn là lần đầu tiên làm ra hành động táo bạo như thế ở trước mặt người khác. Được nhìn thấy vẻ mặt bối rối, hồi hộp của Nanami là một chuyện rất thú vị, nhưng nếu cứ chậm chạp không hành động thì tình hình sẽ trở nên rất bế tắc.
Tuy nhiên, Mai vẫn khá là hiểu về Nanami, biết mình cần phải làm gì dể hướng dẫn cô ấy, nhất là trong tình huống “đặc biệt” như thế này càng cần cô chủ động dẫn đường, dù sao Nanami chỉ cần cô hơi chút quyến rũ là sẽ trở nên rất chủ động thôi…
Động tác rất dịu dàng, có thể cảm nhận tay của Nanami đang lướt trên da thịt của cô, ánh mắt thâm tình chăm chú tràn đầy vẻ mê luyến đối với cô, Mai không nhịn được mỉm cười trước ánh mắt rạo rực của Nanami.
Nhìn người mà mình yêu nhất lộ ra ánh mắt thèm muốn, cảm giác lúc này khiến cô cảm thấy thỏa mãn và vui sướng, người cô thích nhìn cô với ánh mắt mê muội…trong mắt chỉ có mình cô….
“Mai…nếu thấy đau thì nói mình biết.” Nanami cẩn thận dặn dò.
Mai nhìn vẻ mặt thận trọng của Nanami, khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.
Nếu nói không hồi hộp thì là nói dối, sau khi bước vào giới người mẫu thì tâm trí cô đều đặt vào công việc, đối với các đối tượng mà cô gặp dù có đối xử tốt với cô thì cô cũng chỉ lịch sự nói chuyện, sau đó không nhớ tới nhiều chứ đừng nói là yêu đương, cho nên ở phương diện này kinh nghiệm của cô cũng giống như Nanami.
“Ư…” Mai cảm nhận được bàn tay Nanami đang nhẹ nhàng lướt qua bắp đùi cô tiến công đến chỗ nhạy cảm của cô.
“Khó chịu à?” Nanami rất chú ý đến cảm nhận của cô, thỉnh thoảng lại lên tiếng hỏi.
Lắc lắc đầu, Mai mỉm cười để Nanami yên tâm.
“Ư ư…” cảm giác được ngón tay của Nanami vẫn chậm chạp không tiến tới nữa, mặc dù động tác của Nanami rất nhẹ nhàng không khiến cô cảm thấy đau chút nào, nhưng cảm giác khác thường chưa từng được nếm trải khiến Mai không vô thức nắm chặt thành giường.
“Mai…” chú ý tới cảm xúc của Mai, Nanami dừng nụ hôn đang dang dở lại lo lắng hỏi “Cảm thấy không thoải mái hả?”
Lắc lắc đầu, Mai cắn môi cố gắng không để cho mình bật ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.
Trong đầu nóng bừng lên , nhiệt độ cơ thể Mai tăng lên, cảm giác khác thường do các ngón tay Nanami tăng dần động tác, tuy vậy Mai không cảm thấy khó chịu, chỉ có điều cô không thể suy nghĩ nữa, chỉ có để mặc bản năng cơ thể tiếp đón động tác của Nanami.
“Mai, thoải mái không…” trong đầu đều bị dục vọng chiếm lĩnh, nhưng hết lần này tới lần khác Nanam lại hỏi cô.
“Uhm..không…không được hỏi! A…” trong thời điểm này rốt cuộc muốn cô phải trả lời như thế nào đây? Cũng không thể bắt cô trả lời là cô không những không khó chịu mà còn rất thoải mái mà. Đồ ngốc!!
“Nhưng mà…” Nanami vẫn còn do dự muốn mở miệng hỏi câu gì đó, Mai không nhịn được đưa tay kéo cổ đối phương hôn lên môi.
Giờ phút này không cần nói gì, chỉ cần làm là được.
Tuy rằng trong phòng có điều hòa nhưng vì vận động mà thân thể của cả hai đều nóng lên, hứng thú không ngừng tăng cao do động tác của Nanami, bên tai tiếng rên rỉ không cách nào kìm nén của chính cô, dưới sự đụng chạm kích thích của ngón tay Nanami, Mai cảm thấy cảm xúc của bản thân đã sắp không thể khống chế được rồi.
“Ư..aa.” cho tới bây giờ vẫn chưa trải qua tình huống như thế này, Mai chỉ có thể theo bản năng cắn vào vai của Nanami để kìm nén lại, đến khi cô cảm thấy cảm xúc của cô xông lên tới đỉnh “AA…!” hai mắt nhắm chặt, miệng cắn lấy vai Nanami nhưng vẫn phát ra tiếng thét chói tai.
Sau khi hoan ái, toàn thân Mai vẻ mặt xấu hổ, vô lực nằm nghiêng bên cạnh Nanami, rõ ràng Nanami là người của miêu phái, bình thường lãnh đạm tự do rất giống với loài mèo, thế nhưng bây giờ ánh mắt nhìn cô giống như chú chó nhỏ sợ chủ nhân tức giận vì mình làm sai thế này là sao?
“Chuyện gì thế?” Nhìn nhau một hồi, nhịp đập dồn dập trong lòng giảm dần, Mai mới hỏi Nanami.
“Có hơi xấu hổ…” Nanami vẻ mặt bối rối, ngượng ngùng trả lời.
Vừa rồi làm chuyện đó với cô cũng không thấy đối phương xấu hổ, vậy bây giờ rốt cuộc xấu hổ chuyện gì? Người phải cảm thấy xấu hổ là cô mới đúng chứ?! Đồ ngốc…
“Đồ ngốc..” Mai không nhịn được đem hai từ đang nghĩ trong đầu nói ra, vẻ mặt không vui đem lăn qua đè Nanami xuống dưới.
Thể lực đã khôi phục được một phần, như vậy đến phiên cô khiến Nanami cảm thấy phải xấu hổ rồi.
“Mai…” Vẻ mặt kinh ngạc của Nanami khiến Mai không nhịn được cười.
“Mình muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Nanami” cố ý đè thấp giọng, giọng điệu tùy tiện nói với Nanami “Yên tâm, mình “sẽ không” dịu dàng đâu!”
“Chờ…chờ đã!” hình như biết Mai muốn làm gì, Nanami kinh hoảng vùng vẫy muốn đứng dậy “Mai, chờ một chút…mình còn chưa chuẩn bị…”
“Đã nói sẽ không dịu dàng, cho nên sẽ không để Nanami chuẩn bị tâm lý trước đâu.” Mai nói với giọng siêu S rồi tiến quân hướng đến hai chân của Nanami, đôi chân gầy quá! Xem ra sau này phải vỗ béo Nanami hơn mới được.
“Chờ..chờ chút! Ư..ư..” Y như động tác vừa rồi mà Nanami làm với cô, Mai cũng bắt chước làm theo.
“Nanami ồn quá, lúc này chỉ cần phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu là được rồi!” Mà…bây giờ không phải rất đáng yêu sao?
Cả buổi tối, hai người ở trong căn phòng ngủ cao cấp này làm những chuyện vô cùng xấu hổ vô cùng tốn thể lực, mãi cho tới gần rạng sáng mới chơi đủ, cả hai mới đi ngủ.
Qua khe hở của rèm cửa có thể thấy được ánh nắng đang chiếu xuyên qua phòng, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường đã là giữa trưa, tuy rằng đã thức dậy rồi nhưng Nanami vẫn không có ý định ngồi dậy mà vẫn nằm ỳ trên giường, còn chút nửa tỉnh nửa mê, cô có thể cảm giác được đôi chân trần của Mai đang quấn quít chân cô, Mai dùng ngón chân lướt lên bắp chân cô một cách khiêu khích khiến Nanami chợt nở nụ cười nhìn Mai không biết đã thức dậy từ bao giờ.
“Chào buổi sáng” Mai chào cô với giọng còn ngái ngủ, sau đó ôm lấy cô làm nũng “Đói bụng rồi…”
“Nhưng mình vẫn còn buồn ngủ…” lúc này Mai dùng sợi tóc quét quét lên má cô, Nanami có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại, ấm áp của Mai đang dán chặt vào cô “Tối hôm qua bị Mai ức hiếp cho nên mệt muốn chết…”
“Rõ ràng mình mới làm Nanami có một lần, nhưng lại bị cậu làm lại rất nhiều lần mà!” Mai cố ý nói với giọng giận dỗi “Có mệt thì cũng là mình mệt mới đúng.”
“Rồi, tuân lệnh” Xem ra không có cách nào ngủ tiếp rồi “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Nghe theo lời Mai ngoan ngoãn mà rời giường, đang lúc Nanami phân vân không biết có nên cùng vào nhà tắm không thì Mai đã kéo tay cô cùng vào, lúc cùng ngâm mình trong bồn tắm còn bị Mai mắng là tối qua đã làm chuyện đó rồi còn xấu hổ cái gì nữa…
Mặc dù đúng là vậy, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ mà…
“Đây là quà sinh nhật của Mai!” tắm xong mới nhớ đến món quà mà cô muốn tặng cho Mai, liền đem cái hộp to bằng quả bóng rổ đưa cho Mai.
“Hả?” Hình như khá bất ngờ về món quà của cô, Mai sững sờ nhận lấy hộp quà “Bây giờ có thể mở không?”, cầm lấy hộp quà rồi Mai có vẻ còn tò mò hơn liền hỏi cô.
“Được được” Nanami rất hồi hộp không biết thấy món quà rồi Mai có tức giận hay không…
Không phải là có thích hay không mà là có tức giận hay không, bởi vì bên trong hộp là…
“Không có gì cả?” tháo sợi ruy băng mà cô tốn công cột lại, mở nắp hộp quà nhìn vào, Mai nghi hoặc nhìn cô.
“Ừ, đúng là không có gì trong đó cả.” gật gật đầu, Nanami có chút lo sợ trả lời Mai.
“Nanami đang đùa giỡn mình sao?” Tiêu rồi…hình như Mai giận rồi…Mai không cười thật sự rất đáng sợ…
“Không…không phải vậy!” Vì khuôn mặt Mai không buồn không vui không biểu cảm gì cả nên khiến Nanami không tự chủ được rùng mình, cô vội vàng lắc lắc tay.
“Vậy tại sao…” buông hộp quà xuống, Mai tiến tới gần cô, nhìn chằm chằm rồi hỏi.
“Ừ thì…” tiêu rồi…tiêu rồi..Mai không cười thật đáng sợ...tuy rằng vẫn rất đẹp nhưng mà…
“Bởi vì là lần đầu tiên cùng nhau đón lễ tình nhân, tuy rằng muốn tặng một món quà Mai thích hoặc cần, nhưng mình nghĩ thật lâu cũng không biết nên tặng Mai món gì…”
Không có cái gì có thể tặng Mai thực ra chính là…
“Không có gì để tặng Mai, chỉ có mình và Mai thôi.”
Lần đầu tiên cùng nhau đón lễ tình nhân, Nanami không muốn có bất cứ thứ gì khác làm phân tán sự chú ý, tuy rằng tặng chocolate rất lãng mạn nhưng so với món quà vật chất ấy thì…không phải hai người các cô mới là vai chính sao? Cho nên…chỉ cần cô và Mai là đủ rồi.
Đem suy nghĩ của bản thân nói ra xong, Nanami yếu ớt nhìn Mai.
Tuy rằng món quà này người khác mà nghe sẽ chê bai, nói không chừng còn cho là cô keo kiệt bủn xỉn, thế nhưng đây là tấm lòng thật sự của cô, rất nghiêm túc.
“Nanami…” Nanami hồi hộp lắng nghe Mai nói.
“Ừ…” Nanami căng thẳng nhìn Mai vẫn không có biểu cảm gì ở trước mặt.
“Mình rất thích.” Nhìn cô, Mai trả lời đơn giản như thế.
“Xin lỗi…” đúng là giận rồi?! Hẳn là nên mở lời xin lỗi trước…”Khoan?” nói câu xin lỗi xong Nanami mới sửng sốt vài giây mới hiểu được câu trả lời của Mai, liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Mình nói, là mình rất thích món quà này của Nanami.” Mai một lần nữa nở nụ cười đẹp đẽ.
“A?” vốn còn tưởng sẽ khiến Mai tức giận, Nanami có chút kinh ngạc “Thật vậy sao?”, còn tưởng Mai sẽ rất tức giận, tuy rằng bản thân cô rất nghiêm túc với món quà này…
Thật ra trước khi quyết định tặng món quà này cho Mai, Nanami vẫn len lén chuẩn bị chocolate và mấy món quà khác vì sợ Mai không thích món quà này của cô, lúc đó còn có thể cứu vãn tình hình, nhưng bây giờ xem ra…Mai hình như hiểu được tâm ý của cô rồi.
Hình như…lễ tình nhân là một ngày lễ cũng không tồi !
----------oOo----------
😹😹😹 hanh phuc qua , ありがとうございました
ReplyDelete