Rốt cuộc ai mới là bạn gái?
“Đang nhìn gì thế?”Nanami đi đến bên cạnh Mai, nhìn về phía cây anh đào trước mắt Mai.
Cây anh đào ở phía trước còn lớn hơn so với các cây anh đào khác, thân cây to hơn cánh tay, dù đã qua giai đoạn có thể ngắm những đáo hoa anh đào nở rộ nhưng có thể thấy trên cành cây khô trơ trọi vẫn còn những bông hoa nho nhỏ đang e ấp nở, tuy vậy, những tấm thẻ ghi lời ước nguyện treo trên cành khiến cho cây anh đào không những không quạnh quẽ mà còn còn một cảm giác náo nhiệt đến lạ kỳ.
“Nanami” khi cô còn đang ngắm anh đào, Mai đưa tay ôm lấy cô “Ngày hôm nay dậy sớm quá.”, Nanami rất tự nhiên giang tay ôm lại, nghe Mai ở bên tai nói, trong giọng nói có chút vui vẻ nhẹ nhàng.
“Hôm qua cậu với Maimai trò chuyện rất vui vẻ, mình nghe một hồi thì ngủ thiếp đi luôn.” Hai thân thể dán chặt vào nhau, Nanami có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Mai, một động tác thông thường nhưng lại mang sự ngọt ngào quấn quít, khiến Nanami không nhịn được nở nụ cười.
“Maimai là một cô gái tốt, cô ấy rất thích Nanami…” Mai nhẹ nhàng nói “Maimai là bạn tốt, cho nên mình cảm thấy có chút…”, Nanami có thể cảm nhận được tâm tình của Mai thông qua giọng nói.
“Lòng mình chỉ có thể dành cho một người thôi.” Tay hơi siết chặt cơ thể Mai vào mình, Nanami cắt đứt lời nói của Mai “Mình đã dành hết cho Mai rồi.”
Trái tim cô đã dành hết cho Mai, không thể chứa thêm một ai khác, cho nên…
“Tuy rằng trái tim mình chưa đủ mạnh mẽ, nhưng mà…” Tay Nanami vô thức siết chặt Mai thêm chút nữa, cô nhìn vào đôi mắt to tròn của Mai “Tâm tình của Mai, bất kể cả là vui vẻ hay là phiền não, mình sẽ tiếp thu hết một cách vô điều kiện.”
Nanami không muốn Mai phải một mình gánh chịu bất cứ điều gì, nếu như cô đáng để dựa vào thì tốt quá…cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn để Mai có thể dựa vào lúc cần…
“Mình cảm thấy…” Mai nghe lời nói của cô xong, vốn đang nhíu mày dần dần chuyển sang nở nụ cười “Sau khi mình tỏ tình thì Nanami trở nên rất dẻo miệng, biết dùng lời ngon tiếng ngọt với mình rồi ~”
“Sao?!” Nghe Mai nói, Nanami có chút sửng sốt.
“Có hơi lo lắng rồi ~” Mai lộ vẻ khổ sở lo lắng.
“Đâu…đâu ra cái gì mà lời ngon tiếng ngọt chứ! Rõ ràng là lời thật tâm của mình mà!” Hơn nữa cậu lo lắng gì chứ, mình đã nói là thật lòng thích mà….
Nanami đang muốn giải thích thêm, Mai bỗng bước lên trước một bước, quay lại và đặt lên môi cô một nụ hôn, một nụ hôn thật nhẹ.
“Mình biết.” Mai nở một nụ cười đẹp đến rực rỡ, rồi nhẹ nhàng nói “Mình biết Nanami là thật lòng!”
“Vậy vừa rồi cậu lo lắng…” Lúc này cô chợt hiểu ra, Nanami có chút bất đắc dĩ nhìn Mai đang cười thật tươi, đưa tay kéo Mai vào lòng mình ôm chặt lấy “Là cậu cố ý đúng không?”
“Cố ý thì sao chứ?” Mai thì thầm bên tai cô, trong giọng nói còn có chút nghịch ngợm.
“Mai…” cô không biết phải nói gì…
Nhưng…dù là như vậy, cô vẫn rất thích Mai.
“Lại treo cái này lên đi!” Hai người ôm nhau một lúc, Mai khẽ đẩy Nanami ra rồi vừa nói vừa lấy ra một tấm gỗ nhỏ.
Đó là một miếng gỗ nhỏ cỡ bàn tay có hình dạng cái nhà, phía trên có móc một sợi dây màu đỏ, Nanami nhìn tấm gỗ trên tay Mai rồi nhìn lên tấm gỗ đang treo trên cây, hai cái này hình như là giống nhau.
“Thẻ ước nguyện hả?”Ngẩng đầu nhìn lên tấm thẻ ước nguyện treo trên cành anh đào, Nanami quay sang hỏi Mai.
“Ừ, nhân viên ở suối nước nóng nói gần đây có một cây anh đào có thể phù hộ cho các cặp đôi nên mình đi tìm.” Mai vừa nói vừa lấy ra một cây bút lông “Trả thẻ ước nguyện cho mình đi, vốn tưởng sẽ viết điều ước một mình thôi, may mà Nanami thức dậy rồi.”
“Có thể kêu mình dậy mà.” Mặc dù chắc phải tốn một chút thời gian.
“Tới lượt Nanami!” Mai viết viết lên tấm thẻ vài chữ xong đưa bút và tấm thẻ sang cho Nanami.
Ở một bên trên thẻ ước nguyện đã viết lên tên của Nanami.
“Ơ?!!” Cầm lấy thẻ ước nguyện và cây bút lông, Nanami thấy tên mình trên tấm thẻ thì có chút sửng sốt “Không phải là tự viết tên của mình sao?”, làm vậy chắc không sai nhỉ?
“Buộc chặt Nanami luôn.” Nghe Mai nói thế, Nanami có chút không hiểu nên không biết phải phản ứng như thế nào.
“Như vậy thì Nanami mới không lăng nhăng.”
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Nanami vẫn ngoan ngoãn cầm lấy bút lông viết xuống tấm thẻ ghi tên của mình thêm một cái tên “Shiraishi Mai”.
Bởi vì cây anh đào này có hơi cao, Nanami phải tốn công leo lên cây treo tấm thẻ lên trên cành, sau đó leo xuống đứng cạnh Mai ngắm nhìn thẻ ước nguyện của mình.
Hi vọng có thể mãi mãi ở bên cạnh Mai.
Hi vọng tình cảm với Nanami sẽ đươc chúc phúc.
Nhìn tấm thẻ ước nguyện trên cành cây anh đào nhẹ nhàng lay động theo gió, Nanami nở nụ cười, tay nắm chặt lấy tay Mai.
“Cũng nên trở về rồi!” một lát sau, Nanami lên tiếng.
“Ừ.” Mai gật đầu đáp lại, cả hai chậm rãi nắm tay nhau trở về nhà khách, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc xung quanh, bỗng Mai giơ tay ra “Nanami, đưa mình mũ.”
“Muốn đội mũ à?”, thấy Mai gật đầu, Nanami đem cái mũ đang đội trên đầu xuống đưa cho Mai.
“Được rồi. Đội mũ Mai xì tai!!” Nanami thấy Mai đảo mũ một vòng xong đội lên đầu, là đội mũ ngược, Mai còn lấy tay chỉnh lại mớ tóc rối, sau đó vẻ mặt tự tin nhìn Nanami.
“Cảm thấy có chút buồn cười.” Nanami mỉm cười, tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Mai, sau đó nắm lấy tay Mai đi tiếp.
“Bây giờ Nanami là của mình rồi!” Mai đi bên cạnh, hướng về phía Nanami mà tuyên bố.
“Ừ, là của cậu.” Kì lạ? Nanami cảm thấy hình như cuộc trò chuyện giống như thế này thấy quen quen, hình như đã cùng nói với Mai ở đâu rồi? Mà thôi quên đi! Chắc là ảo giác thôi.
Nhàn nhã đi trên con đường mòn xanh biếc tràn ngập không khí thanh tân mát mẻ, bàn tay cảm nhận được sự ấm áp của người thương, Nanami bất chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Đây là cảm giác khi thích một người và tình cảm của mình được đáp lại sao? Cảm giác này thật sự rất tốt!
Cảm giác khiến Nanami bất giác bật cười, đồng thời, Nanami cảm thấy Mai buông tay cô ra, vòng ra trước mặt cô đưa tay vỗ nhẹ hai bên má cô.
“Đang suy nhĩ linh tinh gì đấy? Tự nhiên cười cười trông ngốc quá.” Mai biểu tình không vui nhìn Nanami.
Đưa tay nắm lấy bàn tay của Mai đang sờ lên mặt mình, Nanami lại mỉm cười.
“Chỉ là mình chưa từng nghĩ tới có thể thành đôi với Mai.” Vừa nói vừa cảm thấy có chút ngượng ngùng “Có chút…có chút vui vẻ.”
“Nếu như Nanami mạnh dạn hơn thì đã sớm ở bên nhau rồi.” Mai bĩu môi, bất mãn nói.
“Ừ.” đưa tay vỗ vỗ lên đầu Mai “Tóm lại, hiện tại Mai là bạn gái của mình, mình sẽ đối xử thật tốt với Mai.” Ừ…nói vậy chắc được rồi nhỉ.
“Ai nói mình là bạn gái của Nanami chứ?” Không nghĩ tới Mai lại phản đối câu nói của cô.
“Hả?” Cô đã hiểu lầm điều đí đó chăng “Không phải chúng ta đang hẹn hò nhau sao?” Lẽ nào…cô đã hiểu nhầm ý của Mai?
“Nanami mới là bạn gái của mình!” Đang khi Nanami có chút lo lắng nhìn Mai, thì Mai nở nụ cười lên tiếng.
“Có gì khác nhau sao?” Đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của Mai, Nanami nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là có!” Mai dùng sức gật đầu “Mình là người đã tỏ tình mà!” Mai nói xong còn vòng tay qua cổ cô, dâng lên làn môi thơm.
Miệng mỉm cười, Nanami đưa tay ôm lấy Mai.
Ai là thụ đều không sao cả, quan trọng là Mai đã là người của cô, cô luôn cảm thấy khi người ta yêu, ai cũng đều trở nên ngốc nghếch. Thế nhưng…cô không ghét điều này…
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment