Chương 38: Cô rất nhớ Mai, rất nhớ, rất nhớ…
Sau chuyến du lịch đến suối nước nóng, Nanami còn tưởng rằng chuyện tình cảm của cô với Mai sẽ có bước tiến mới, sẽ như trong phim ảnh, nhiệt tình tăng cao, lãng mạn dâng trào, thế nhưng….ảo mộng của cô vẫn không thắng được lịch trình bận rộn của Mai, sau khi trở về Mai lập tức rời đi suốt hai ngày liền để quay ngoại cảnh.Mà cô bởi vì việc học và lịch tập với Nogizaka Band nên không cách nào có thể đi chung với Mai, trong thời gian Mai vắng mặt đi công tác, cả hai đều liên lạc với nhau qua điện thoại, mặc dù đối với hai người mới xác nhận tình cảm với nhau như vậy có chút khổ sở nhưng Nanami vẫn vui vẻ chờ Mai trở về.
Hình như trước đây cô chưa trải qua cảm giác “một ngày không gặp như cách ba thu” là như thế này thì phải?
Cảm thấy khó hiểu với cảm giác khác thường trong lòng mình, ngay khi Mai vất vả kết thúc công việc, đem theo đặc sản địa phương về thăm nhóm các cô ở phòng luyện tâp….
Vốn tưởng hai ngày xa cách thì khi gặp lại hai người các cô sẽ có thể trò chuyện với nhau, thế nhưng…
“Cụm từ ngày phải đặt ở…” Mai ngồi trong phòng tập, giảng bài tập tiếng Anh cho Sayuri.
“Ồ! Thì ra là vậy!” Sayuri vẻ mặt bội phục, gật gù nhìn Mai.
Bên kia, Ikoma mặt khổ sở nhìn quyển sách giáo khoa, tai nghe Ikuta dạy học.
“Chỗ này là trọng điểm! Phải nhớ kĩ phần này!” Ikuta giảng bài cho Ikoma với thái độ nghiêm túc khác với vẻ vui đùa hằng này.
“Chỗ này cũng vậy sao?” Ikomanghe lời dặn thì gật đầu, rồi cầm bút chỉ vào một trang khác hỏi Ikuta.
Nanami và Yumi ngồi ở giữa uống nước, thảnh thơi nhìn hai bên phòng tập là hai nhóm dạy kèm đang hoạt động.
“Nanami sao cậu không phụ giảng bài cho Sayuri đi?” đang cùng Reika nhắn tin, Yumi chợt để điện thoại xuống rồi quay sang hỏi cô.
“Tiếng Anh thì Mai giỏi hơn mình nhiều.” Tuy rằng điểm thi của cô thấp nhất cũng là 90, nhưng cô biết Mai ở phương diện học tập lại chăm chỉ hơn cô nhiều, “Hơn nữa nếu mình dạy cho Sayuri thì không biết chừng nào mới xong.” Nanami có linh cảm cô sẽ bị Sayuri dụ dỗ đi chệch hướng với việc giảng bài, thậm chí cuối cùng có khi từ việc học biến thành chơi bời mà không hiểu vì sao.
“Vậy à?” để điện thoại xuống, Yumi cầm lon nước lên uống một ngụm, rồi nhìn về phía Ikuta đang giảng bài cho Ikoma “Nhưng hình như lịch học của Ikuta đầy hết rồi mà!!”
“Đương nhiên rồi! Người ta dù sao cũng là đại tiểu…” Nanami nói với giọng đương nhiên nó phải thế, nhưng chưa nói hết câu đã phải nuốt xuống vì ánh mắt cảnh cáo của Ikuta bắn tới.
Tạo thành tình huống như bây giờ là do các cô sắp phải thi. Sayuri hồi mới khai giảng không lâu đã hứa sẽ cải thiện môn Anh Văn, còn nói là không có vấn đề gì, cơ bản đó mới là vấn đề lớn nhất. Không còn cách nào khác nên Sayuri đành phải đến tìm cô để bổ túc, vừa may gặp nhóm của Mai đến chơi, thành ra liền tổ chức học nhóm, mà Ikoma vốn cũng sắp thi nên cũng thuận tiện vác sách vở đến nhờ người có thành tích cao là Ikuta đại tiểu thư dạy kèm, phòng tập luyện liền biến thành lớp học.
“Vậy là…valentine này Nanami ở cùng với Mai sao?” Đột nhiên Yumi quay sang hỏi.
“Valentine?” Giống như nghe được một ngày lễ vô cùng xa lạ, Nanami có chút sửng sốt.
“Đúng vậy! Dù sao cũng bắt đầu hẹn hò rồi, một ngày quan trọng như valentine phải hoành tráng một chút chứ!!”
Lễ tình nhân à? Trước đây lúc ngơ ngơ làm quen với mấy anh chàng kia hình như cũng có trải qua rồi, nhưng vì phiền phức và cũng không có động lực nên Nanami cũng không có tặng chocolate, đến chocolate còn lười làm thì nói gì đến đi chơi lễ tình nhân, nếu nhớ lại thì, có một lần một mình ở nhà say mê coi giải NBA thì bị người bạn trai lúc đó gọi điện đến trách móc vì ngày lễ tình nhân mà không biểu hiện một chút gì cả, sau đó cả hai chia tay, Nanami lúc đó vẫn cảm thấy trận đấu bóng rổ đó quan trọng hơn hết thảy nên…sự kiện lần đó bị cô quên luôn…
Đối với lễ tình nhân còn có một ấn tượng đó chính là một lần ăn chocolate do Sayuri tâm huyết làm ra, kết quả cô đau bụng suốt một tuần không xuống giường được, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy đó là một hồi ức kinh khủng…
Còn lại hình như không còn ấn tượng gì khác.
Thành thật mà nói lúc đó ở cùng với người khác rất phiền phức, lễ tình nhân đối với Nanami mà nói là một ngày rất bình thường, cao lắm là khi đi trên đường thấy được mấy cửa hàng trang trí cho lễ tình nhân thì mới cảm thấy “À, hóa ra đã đến lễ tình nhân rồi.”, ngoài ra không có cảm giác gì khác, một ngày lễ không có chút quan hệ gì với cô, thậm chí lúc nghe mấy người bạn than thở lễ tình nhân này nên cùng người yêu đi đâu chơi, rồi nên tặng quà gì thì tốt, lúc đó Nanami cảm thấy thật may mắn vì mình còn có chút tự do.
Nhưng mà hiện tại…cuối cùng cũng đến lúc cô cảm thấy phiền não vì cái ngày lễ này sao?
“Nói chung, trước tiên nên quyết định địa điểm sẽ đến, đúng không?” suy nghĩ một chút, Nanami cảm thấy địa điểm đi chơi chắc là việc đầu tiên phải quyết định “Nhưng mà…” Mai giờ cũng coi như là nhân vật của công chúng rồi, tuy rằng bây giờ dã tâm đối với nghệ thuật còn không lớn, nhưng cô cảm thấy công ty quản lý của Mai có ý định cho cô ấy trở nên nổi tiếng hơn, thậm chí còn đi đóng kịch, cho nên nếu đến nơi có nhiều người thì Nanami cảm thấy không tốt lắm.
“Mấy chỗ đông người bị loại trừ do dễ bị nhận ra.” Yumi có lẽ hiểu được nỗi băn khoăn của Nanami nên đưa ra đề nghị “Mai mà đi dạo trên đường phố thì thế nào cũng bị nhận ra, hai cậu mà đi mấy chỗ đông đông chắc chắn sẽ không thể yên ổn mà hẹn hò được.” Nanami gật gù cảm thấy có lý, quả nhiên là người có nhiều kinh nghiệm có khác.
“Yumi với Reika thường đi đâu vào lễ tình nhân thế?” Nghĩ lại thì, trước mắt không phải cũng có một tiền bối trong việc hẹn hò người của công chúng sao? Hẳn là nên học hỏi một chút.
“Nhà cậu ấy hoặc nhà của mình.” Yumi trả lời rất đơn giản “Ở nhà riêng thì không lo bị paparazi chụp ảnh, muốn làm gì thì làm.”
“Dù là vậy không sai…” nhưng mà kỉ niệm lễ tình nhân đầu tiên mà ở nhà có chán ngắt quá hay không? “Nhưng mà…” lẽ nào không còn nơi nào thích hợp hay sao?
Để cho Ikoma, người vừa nghe giảng bài đến mức chóng mặt hoa mắt, nghỉ ngơi ăn bánh lấy sức một lúc, Ikuta lặng lẽ đến gần Yumi và Nanami đang trò chuyện, móc ra hai tấm phiếu “Cái này dành cho Nanami và Mai này!”
“Cái này là gì?” Nanami có chút nghi ngờ cầm lấy vé do Ikuta đưa “Voucher đăng ký chỗ tại khách sạn hạng sang X….” Nanami chậm rãi đọc dòng chữ trên tấm phiếu.
“Hả? Khách sạn hạng sang X rất cao cấp đó!” Yumi nghe xong lộ vẻ kinh ngạc, đưa tay cầm lấy hai tấm voucher để nhìn cho kĩ.
“Miễn phí phòng một đêm còn có một bữa ăn cao cấp dưới nhà hàng nữa! Nanami đi cùng với Mai đi!” Ikuta với giọng bình thản rồi cầm lon nước lên uống “Khách sạn này giữ thông tin khách hàng rất kín kẽ, hẳn là không lo bị phát hiện!”
“Quý giá như thế này…” giá phòng một đêm ở khách sạn này đủ hù chết người đó “Ikuta thực sự cho mình sao?” Nanami nhẹ giọng hỏi.
“Đó là voucher xã giao của quản lý khách sạn tặng cho nhà mình, hoàn toàn miễn phí.” Ikuta lơ đáng trả lời, như thể tấm voucher này không có chút giá trị gì.
“Thực sự không cần bỏ ra gì sao?” Dù sao thì dang tiếng của Ikuta cũng không phải để không, tuy rằng Ikuta không đưa ra đề nghị gì, nhưng như vậy càng khiến cô bất an hơn…
“Nếu cậu đã kiên trì như thế, vậy thì lần sau cùng đi tuyên truyền với Nogizaka BAND đi!” Suy nghĩ một chút, Ikuta buông lon nước xuống rồi nói.
“Lần này chúng ta phải nghĩ ra một phương thức tuyên truyền thật là độc đáo mới được!” vừa nói, vẻ mặt Ikuta vừa thể hiện ý chí chiến đấu cực kì cao.
“Lời vừa rồi mình thu lại được không?” Nghe điều kiện cùng với vẻ mặt của Ikuta, Nanami đột nhiên có chút hối hận vừa rồi lỡ miệng.
“Không được! Quyết định như thế đi!” Ikuta nghiêm túc lắc đầu từ chối, sau đó quay về chỗ ngồi tiếp tục phụ đạo cho Ikoma.
Nói chung, Nanami hình như vừa nhận lời làm một chuyện kì quái nào đó, nhưng coi như xác định là lễ tình nhân này đã có địa điểm, tiếp theo là…
“Mọi người đói bụng chưa? Mình đi làm chút đồ ăn nhé!” lớp học duy trì tới tận tối, sau đó Mai lên tiếng hỏi mọi người.
“Làm phiền cậu/chị rồi” học bài học đến mức bò lê trên sàn nhà, Sayuri với Ikoma vừa nghe Mai nói ngay lập tức đồng thanh đáp lại.
“À! Trong tủ lạnh ở trên lầu hình như còn bánh kem đó.” Ikuta lúc này đang xem nhạc phổ gần đó chợt ngẩng đầu nhắc Mai.
“Mình biết rồi.” Nói xong, Mai đi lên lầu hai.
Tòa nhà này của Ikuta có ba tầng lầu, lầu một được cải tạo lại thành phòng luyện đàn và phòng ghi âm, lầu hai là các phòng khác như phòng bếp, phòng khách,…tuy rằng các cô rất ít khi dùng mấy phòng ở trên lầu, nhưng thỉnh thoảng tập tành mệt mỏi, các cô lại kéo nhau lên lầu ăn uống rồi xem tivi giải trí.
Cùng mọi người nói vài câu lấy lệ, xong Nanami cũng đi theo lên lầu, vừa bước vào phòng bếp, Nanami đã thấy Mai lấy bánh kem từ trong tủ lạnh ra.
Mai mặc trên người bộ váy liền thân không tay làm bằng tơ tằm, mái tóc dài rủ xuống, đuôi tóc hơi uốn cong lên, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm nên Nanami đoán là Mai vừa kết thúc công tác liền trực tiếp đến đây ngay.
Cô cảm thấy…thật lâu rồi mới gặp Mai.
Cô đã tỏ tình rồi, cả hai cũng trở thành một cặp, nhưng từ sau chuyến du lịch kết thúc thì Mai lập tức đi công tác hai ngày một đêm quay ngoại cảnh, dù trong giờ nghỉ Mai có nhắn tin cho cô hoặc cũng gọi điện nói chuyện, nhưng dù sao thì cũng không bằng việc nhìn thấy trực tiếp, Nanami cảm thấy rất nhớ…
Rõ ràng chỉ mới hai ngày mà thôi, không đúng…là chưa tới hai ngày nữa, cô vốn không phải là người hay bám lấy, nhưng cảm giác lúc này của cô rất kỳ quái…
“Mai…” từ phía sau ôm lấy Mai, cảm nhận mùi hương cơ thể quen thuộc, nội tâm vốn cảm thấy sốt ruột bỗng từ từ binh tĩnh lại.
Cô rất nhớ Mai, rất nhớ, rất nhớ…
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment