Hai người các cô ngồi đối mặt nhau trong phòng khách chỉ cách phòng ngủ có một lớp cửa mỏng, Maimai nhìn Mai đang có vẻ mặt nghiêm túc ở phía đối diện bàn trà, cô cảm thấy mùi gỗ phảng phất trong phòng cũng không khiến cho hai người bình tâm trở lại.
Trong ấn tượng của cô, Mai là người luôn khiến cho bầu không khí xung quanh mọi người trở nên nhẹ nhàng, nụ cười tươi cũng luôn nở trên môi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mai có vẻ mặt thận trọng như thế này...dường như, Mai rất nghiêm túc đối với Nanami.
“Mình sẽ không nhường Nanami cho cậu đâu!” Nhìn thẳng vào mắt Mai, cô chậm rãi tuyên bố.
“Mình cũng vậy.” Mai cũng đáp lại rất kiên định “Cái khác thì có thể nhường, chỉ có Nanami là tuyệt đối không thể nhường, cho dù là cậu thì cũng vậy!”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt và đầy kiên định của Mai, không biết sao trong lòng Maimai có cảm giác có chút buông lỏng.
Nếu đối phương là Mai thì…
“Mình sẽ không nhường Nanami cho Mai đâu…” Maimai lại lặp lại một lần nữa, nhưng lần này câu nói kéo dài thêm “Ban đầu vốn muốn như trong phim có thể nói một câu mạnh mẽ, quyết đoán như thế với Mai…” vừa nói vừa cười khổ.
Thấy Mai nghe mình nói xong thì lộ vẻ mặt không hiểu, vẻ kiên định vừa rồi đã không còn nữa.
“Vừa rồi vô tình mình nghe được lời đối thoại của Mai và Nanami…” Maimai thành thật nói ra “Nhưng mà…mình cũng không có cách nào tranh giành với Mai được…”