Trong phòng vẽ tranh yên tĩnh, có thể cảm giác được cơn gió từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua mép tóc của cô, tay cầm lấy bút than phác họa đường nét trên khung vẽ theo tính toán ban đầu, cảm giác yên lặng thoải mái này làm cho cô có thể tập trung suy nghĩ mà sáng tạo, chỉ có điều khoảnh khắc yên lặng này không tồn tại được lâu lắm…
“Không công bằng!!” tiếng nói quen thuộc vang lên đằng xa, khiến Nanase không nhịn được dừng vẽ lại, trên miệng nở một nụ cười nhìn ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích! Giờ tới lượt ta!” Sau đó là tiếng cười của Nanami.
“Không công bằng! Maiyan, sao chị lại tiếp tay cho Nanamin chứ !!!” Nanase có thể nghe loáng thoáng tiếng cười của Mai, sau đó là tiếng thét chói tai không rõ nguyên nhân của Ikoma.
Sau đó, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc nhảy vào trong phòng tranh, vẻ mặt đáng thương chạy tới bên cạnh cô.
“Naachan! Nanamin với Maiyan liên thủ ăn hiếp em…” vẻ mặt đáng yêu như một chú cún con, Ikoma vừa khóc lóc vừa kể lể tội ác của Mai và Nanami.
“Chị chỉ trả đòn thôi, báo thù lần trước.” Nanami nở nụ cười nhìn Ikoma.
“Huề nhau đi!” Mai giống như người chị cả dịu dàng sờ sờ đầu của Ikoma.
“Hứ! Già đầu chơi xấu!” Ikoma vẻ mặt bất cần trừng mắt Nanami và Mai “Được rồi! Naachan, chị xem em mua được gì này!” chợt nhớ ra gì đó, Ikoma vội vàng chạy ra ngoài cửa rồi ôm theo một thứ trở lại.
Nanase nhìn Doiya-san siêu to trên tay của Ikoma, nếu nhớ không lầm thì đó là búp bê Doiya phiên bản có hạn mới nhất, vì số lượng không nhiều nên chỉ có vài chủ tiệm mới có, nếu không xếp hàng sớm hình như không thể…
“Cho nên tối qua em nói có chuyện đặc biệt cần làm…” Chẳng lẽ Ikoma thức trắng đêm để chờ mua Doiya-san sao?
“Doiya-san của Naachan đúng là hàng hot mà!! Tuy nhiên em vẫn có thể là người mua được đầu tiên ở cửa hàng đó đó!” Ikoma lộ vẻ mặt “Em giỏi lắm đó! Khen em đê!”
“Nếu Ikomachan muốn thì nói trực tiếp với chị là được mà.” Dù sao cô cũng là người tạo ra Doiya-san, chỉ cần cô nói một tiếng thì công ty đồ chơi sẽ gửi cho cô một con thôi mà.
“Cái này không giống!” Nghe Nanase nói Ikoma dùng sức lắc đầu “Cảm giác không giống!!”
“Được rồi…” thấy Ikoma kiên trì như thế Nanase đành chịu “Nhưng mà nếu còn để chị biết em thức trắng đêm đi xếp hàng chờ mua như thế này nữa, chị sẽ không nói chuyện với em luôn đó!”
“Dạ…” hình như có chút do dự nhưng dưới ánh mắt chăm chú mang tính cảnh cáo của Nanase, Ikoma vẫn phải ngoan ngoãn mà gật đầu.
“Cái sinh vật ngộ ngộ này cũng là do Naachan thiết kế sao?” ở bên cạnh, Nanami chỉ vào móc khóa móc trên điện thoại của Nanase rồi hỏi.
“Cái gì mà sinh vật ngộ ngộ, em ấy là Teeen-chan!” Vừa nghe câu hỏi của Nanami, Ikoma lập tức nhảy cẫng lên.
“Cái gì là Teeen-chan thế?” Mai ở bên cạnh Nanami cũng tò mò hỏi.
“Là Teeen-chan!” Ikoma lại vẫn đáp lại cùng một đáp án “Chính là…”
“Là một thứ rất quan trọng với mình!” Nanase giành nói trước khi Ikoma nói tiếp.
Ừ! Đối với bản thân đây là một thứ rất rất quan trọng!
----
Mặt trời vô cùng chói mắt trên nền trời trong vắt, bên tai văng vẳng nghe tiếng ve kêu gọi hè…đó là chuyện xảy ra vào kì nghỉ hè trước khi tốt nghiệp.
Lúc trước Nanase dưới sự đề cử của trường học đã tham gia vào một cuộc thi thiết kế búp bê cho một hãng đồ chơi nổi tiếng, tác phẩm của cô ngoài dự đoán lại nổi bật hơn so với những tác phẩm khác và được công ty đó ưu ái lựa chọn sản xuất thành sản phẩm, tuy nhiên vì bận việc học mà cô cũng không vui mừng lâu lắm, mấy tháng sau bất ngờ nhận được điện thoại của công ty đồ chơi kia báo rằng sản phẩm do cô thiết kế bán cũng không tệ lắm, điều này khiến Nanase vốn từ ban đầu không có quá nhiều cảm giác cũng bắt đầu cảm thấy tò mò không biết món đồ chơi làm từ thiết kế của mình như thế nào.
Tuy rằng ngày nghỉ không có việc gì làm thì Nanase lấy giấy ra vẽ vời cả ngày cũng thấy vui vẻ, nhưng khi thấy thời tiết bên ngoài đẹp quá thì trong đầu lại nảy lên suy nghĩ muốn ra ngoài tản bộ một chút, tản bộ không có mục đích một hồi thì vô tình gặp được tiệm đồ chơi, lập tức, Nanase không hề do dự mà tiến về phía đó.
Khi cánh cửa tự động mở ra, đập vào trong mắt Nanase là một loạt máy gashapon đủ chủ đề (gashapon là loại máy thả ra mấy cái trứng nhựa khui ra có đồ chơi bên trong) ở sát tường, trên tường dán đầy poster giới thiệu các món đồ chơi mới, trong hàng tủ kiếng trước quầy để đầy các loại thẻ đồ chơi và các máy chơi game, trên cái kệ trưng bày đủ loại figure (mô hình nhân vật anime/manga), tổng thể mà nói đây là một cửa tiệm khiến khách hàng cảm thấy hứng thú khi bước vào.
Mang suy nghĩ “xem chút cũng không sao” để đi qua từng tủ kính, tại khu vực búp bê được mọi người yêu thích thì bỗng phát hiện ra phiên bàn nhỏ của Doiya được chính tay cô thiết kế, hơn nữa phía trước còn để bảng “Sản phẩm được chào đón nồng nhiệt/Hàng bán chạy”, phát hiện nho nhỏ này khiến Nanase vô thức mỉm cười, đưa tay cầm con búp bê Doiya-san to bằng bàn tay lên xem.
“Em thích Doiya-san hả? Hiện nay bên máy Gashapon có hoạt động đặc biệt đó!” đứng bên trong quầy, ông chú trung niên lên tiếng.
“Hoạt động đặc biệt?” nhìn ông chú mặc áo sơmi có logo của cửa hàng, Nanase đoán đây hẳn là nhân viên của cửa nàng này.
“Ừ, bên trong mỗi máy đều chỉ ẩn chứa có 3 quả trứng có chứa Doiya-san, đây là móc khóa Doiya-san phiên bản giới hạn! Tuy nhiên phải có chút may mắn thì mới mở được, nếu thích thì thử một lần xem!” Ông chú rất kiên nhẫn giải thích cho Nanase.
Nghe ông chú nhân viên nói, Nanase đặt con búp bê Doiya trên tay xuống, đi về phía máy Gashapon kê sát tường, bên ngoài dán nhiều hình ảnh anime,manga. Nanase chợt thấy trước một cái máy là một cô nhóc tóc ngắn trên người mặc áo thun có in hình Naruto, nhìn cô nhóc lấy ra từng đồng xu từ trong túi quần nhét vào trong máy, vẻ mặt tập trung, ánh mắt chăm chú, tay cẩn thận đưa tới xoay cái cần xoay trên máy.
Xoay tròn 2 vòng, một quả trứng “cạch” một tiếng rớt xuống hộp đựng, Nanase thấy cô nhóc vẻ mặt căng thẳng đưa tay cầm lên mấy quả trứng nhựa một nửa trong suốt một nửa là có màu khác nhau từ trong hộp, sau khi nhìn quả trứng cô nhóc có vẻ ngạc nhiên lại nghi hoặc, Nanase không nhịn được tiến lại gần nhìn vào tay cô bé, liền thấy cô nàng khui quả trứng ra.
“A!!” nhìn Doiya-san trong tay cô nhóc, Nanase ngạc nhiên kêu lên.
Mỗi máy chỉ có 3 quả trứng có ẩn dấu móc khóa Doiya-san vậy mà lại để cô nhóc này khui được, Nanase đang muốn mở miệng chúc mừng thì không ngờ nhìn thấy cô nhóc kia lộ vẻ mặt khổ não.
“Hả!! Là Doiya-san…” Vẻ mặt của cô nhóc không như trong tưởng tượng của Nanase, không phải là hài lòng mà là vẻ mặt không cam lòng.
Ơ? Nhóc này không thích Doiya-san sao?
“Đáng ghét…” cô nhóc đứng lên, vẻ mặt không cam lòng nhìn máy Gashapon.
“Em không thích Doiya-san sao?” Món đồ chơi mà mình thiết kế ra lại bị người khác chê trước mắt mình, Nanase không nhịn được hỏi.
“Hả?” Bởi không nghĩ có người bắt chuyện, cô nàng quay lại nhìn Nanase với ánh mắt nghi ngờ, sau đó thở dài “Bởi vì em muốn móc khóa Naruto ~” rồi vẻ mặt tiếc hận nhìn chằm chằm cái máy Gashapon.
“Nhưng vừa rồi chị nghe nói móc khóa Doiya-san chỉ có 3 con trong mỗi máy thôi!” Nghe vậy ai cũng sẽ thấy đây là một thứ rất quý giá đáng tranh giành, ai mà ngờ sẽ gặp phải tình huống như thế này.
“Đúng là như thế ~” cô nhóc nhìn Doiya-san trên tay, suy nghĩ một chút rồi đưa cái móc khóa đến trước mặt Nanase “Hay là…tặng cho chị nè!”
“Ơ!” Nanase không nghĩ tới là cô nhóc sẽ làm ra hành động này.
“Tuy rằng em cũng thích Doiya-san nhưng em cảm thấy chị còn thích hơn em!” Cô nhóc vừa nói vừa đem móc khóa Doiya-san nhét vào tay Nanase “Thay vì ở trong tay một người như em thì để Doiya-san cho người thích nhiều hơn em thì cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn.”
“Ừ?” có chút không kịp phản ứng với lý luận của cô nhóc, Nanase lẳng lặng nhìn Doiya-san trong lòng bàn tay mình.
“À, cứ như vậy đi!” Hình như rất hài lòng với quyết định của mình, cô nhóc cười cười với cô, sau đó lầu bầu “cũng cần phải về rồi!” sau đó quay sang vẫy tay chào chú nhân viên rồi đi ra cửa.
Nhìn móc khóa Doiya-san trên tay, lại nhìn cái máy có in hình Naruto, suy nghĩ một chút, từ trong ví lấy ra mấy đồng xu rồi nhét vào trong máy, xoay tay nắm hai vòng liền rơi ra một quả trứng hơi khác so với quả vừa rồi mà cô nhóc kia mở, Nanase khui quả trứng ra xem món đồ bên trong.
Trong tay người chỉ hơi thích còn không bằng tặng cho người thích hơn, sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn sao?
Nhìn món đồ bên trong quả trứng, lại nhớ đến câu nói của cô nhóc kia, Nanase không nhịn được mỉm cười.
Hôm sau, Nanase lại đi tới cửa tiệm đồ chơi đó, cũng khoảng thời gian đó cũng máy Gashapon đó, cô nhóc kia lại một lần nữa ngồi trước chiếc máy với vẻ mặt thận trọng.
“Lại tới kiếm móc khóa Naruto hả?” Nhìn cô nhóc vẻ mặt nghiêm túc, Nanase cười hỏi.
“Dạ! Lại tới khiêu chiến.” cô nhóc vẻ mặt trình trọng trả lời, sau đó tụng kinh “Nữ thần may mắn hãy cho con một chút vận may đi nào!” rồi mạnh mẽ xoay nút vặn.
“Lạch cạch” quả trứng nhực lăn xuống hộp đựng.
Hít sâu vào một hơi, cô nhóc cẩn thận cầm quả trứng lên.
Nanase thấy cô nhóc lấy ra quả trứng nhựa rồi cẩn thận mở nó ra…
“Aaaa! Lại!” Cô nhóc kêu lên một tiếng rồi vẻ mặt trở nên bi kịch hóa, tò mò Nanase nhìn vào tay cô nhóc.
Hình dáng có khác, nhưng vẫn là Doiya-san số lượng có hạn.
“Ikomachan, vận khí của cháu đúng là không tồi đâu!” ông chú nhân viên mặc đồng phục vừa vặn đi ngang qua thấy thế thì lên tiếng chúc mừng “Liên tục hai ngày đều khui được Doiya-san số lượng có hạn! Haha.”
“Đây là coi là vận khí không tồi sao…” cô nhóc lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn Doiya-san trên tay..
Nếu…nếu không phải Nanase biết cô nàng muốn có được móc khóa Naruto thì khi thấy vẻ mặt của cô nhóc lúc này, chắc chắn Nanase sẽ có cảm giác Doiya-san của mình vô cùng thất bại…
“Cái này cho em nè!” Nhìn cô nhóc ôm đầu buồn bã, Nanase lấy từ trong túi ra móc khóa Naruto mà hôm qua vô tình khui được.
“A~!!” thấy món quà mà Nanase đưa tới trước mặt, cô nhóc vẻ mặt kinh ngạc “Chị khui được hả? Thực sự có thể cho em sao?”
“Ừ, là quà đáp lễ cho Doiya-san của em ngày hôm qua.” Nở nụ cười nhẹ, Nanase cảm thấy cô nhóc mà toàn bộ cảm xúc đều viết lên trên mặt thế này thật thú vị.
“Cám ơn!” cô nhóc cười tươi rói nhận lấy món quà trên tay Nanase, sau đó vừa tỉ mỉ đánh giá cái móc khóa “Oa!! Đúng là rất đẹp!”
“Đối xử khác biệt như vậy Doiya-san sẽ buồn lắm đấy” Nhìn Doiya-san bị để sang một bên, Nanase có chút thất vọng nói.
Đúng là…Doiya-san của mình còn phải cố gắng hơn nữa!
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment