Hai người các cô ngồi đối mặt nhau trong phòng khách chỉ cách phòng ngủ có một lớp cửa mỏng, Maimai nhìn Mai đang có vẻ mặt nghiêm túc ở phía đối diện bàn trà, cô cảm thấy mùi gỗ phảng phất trong phòng cũng không khiến cho hai người bình tâm trở lại.
Trong ấn tượng của cô, Mai là người luôn khiến cho bầu không khí xung quanh mọi người trở nên nhẹ nhàng, nụ cười tươi cũng luôn nở trên môi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mai có vẻ mặt thận trọng như thế này...dường như, Mai rất nghiêm túc đối với Nanami.
“Mình sẽ không nhường Nanami cho cậu đâu!” Nhìn thẳng vào mắt Mai, cô chậm rãi tuyên bố.
“Mình cũng vậy.” Mai cũng đáp lại rất kiên định “Cái khác thì có thể nhường, chỉ có Nanami là tuyệt đối không thể nhường, cho dù là cậu thì cũng vậy!”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt và đầy kiên định của Mai, không biết sao trong lòng Maimai có cảm giác có chút buông lỏng.
Nếu đối phương là Mai thì…
“Mình sẽ không nhường Nanami cho Mai đâu…” Maimai lại lặp lại một lần nữa, nhưng lần này câu nói kéo dài thêm “Ban đầu vốn muốn như trong phim có thể nói một câu mạnh mẽ, quyết đoán như thế với Mai…” vừa nói vừa cười khổ.
Thấy Mai nghe mình nói xong thì lộ vẻ mặt không hiểu, vẻ kiên định vừa rồi đã không còn nữa.
“Vừa rồi vô tình mình nghe được lời đối thoại của Mai và Nanami…” Maimai thành thật nói ra “Nhưng mà…mình cũng không có cách nào tranh giành với Mai được…”
Không phải là cô không có cố gắng, nếu hôm nay chỉ là biết Mai đơn phương thích Nanami thì cô sẽ nghiêm túc mà tranh giành Nanami với Mai, nhưng tiền đề quan trọng nhất chính là…
Nanami còn không có thích Mai.
Thích một người nhiều hay ít phải làm sao để đo được đây? Vì thích người ta mà sẵn sàng đổ mồ hôi đổ máu? Vì thích người ta mà tính mạng cũng không màng?
Nếu như hỏi Maimai thì…cô sẽ chọn thích người ta thì sẽ sẵn sàng buông tay để người ta đến được với hạnh phúc, cô là người như vậy đấy….
Khi biết Mai thích Nanami mà Nanami cũng có tình cảm với Mai, cô ngoài cảm thấy khổ sở ra thì không có chút tức giận nào, không nghĩ tới chuyện chia rẽ uyên ương và cũng không bao giờ làm cái chuyện đó, Maimai đã thấy nụ cười của Nanami, nụ cười vui vẻ pha chút cưng chiều trông rất hạnh phúc, cho dù nụ cười kia không phải dành cho cô nhưng cô vẫn thích Nanami cười như thế.
Thích đến mức cô sẵn sàng bảo vệ nụ cười ấy…
“Không biết nói sao nhưng…” trái tim Maimai có cảm giác như bị bóp nghẹt lại “Biết Nanami thích Mai, mình ngược lại có cảm giác rất yên tâm…” rất cố gắng bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng nước mắt vẫn không cách nào kìm nén lại được.
“Maimai…” cố gắng lau đi nước mắt đang rơi, Mai bước tới ôm lấy Maimai.
“Xin lỗi…” ngẩng đầu lên, Maimai cố gắng kìm nước mắt, trong lòng tê tái ê ẩm “Mình nghĩ mình sẽ chúc phúc cho hai người…”, cô ôm lấy Mai, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
“Maimai, xin lỗi…” Maimai có thể cảm giác được Mai vừa nói vừa lắc đầu.
“Mình sẽ mỉm cười chúc phúc…” Maimai muốn mỉm cười đón nhận kết quả này, nhưng cô biết nội tâm của cô đang khóc…
Nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, cô có thể cảm thấy Mai đang ôm mình cũng đang thút thít khóc, trái tim cô rất đau rất đau, đau đến mức cảm thấy không thở được, thì ra…tình cảm biến mất không thấy nữa, tiếng tan vỡ cõi lòng cũng không nghe nữa, nhưng cảm giác đau nhói này lại khấc sâu đến thế, rõ ràng đến thế.
Tuy rằng tình yêu của mình kết thúc như thế, nhưng Maimai không hối hận, cũng không muốn hối hận, dù tình yêu đối với Nanami chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, nhưng….
Ít nhất Maimai đã từng rất hạnh phúc vì Nanami.
Hai người cứ như vậy ôm nhau khóc, không biết qua bao lâu, đến khi cả hai khóc mệt rồi mới buông nhau ra.
“Đồ ngốc” Nhìn Mai mắt đỏ hoe mũi sụt sịt, Maimai đưa tay đẩy vai Mai ở bên cạnh “Cậu khóc cái gì chứ!”
“Mình cảm thấy…” Mai vừa nói vùa rơi nước mắt trả lời “Là lỗi của mình mới khiến Maimai ngày hôm nay như thế…”
“Nếu như vậy cậu không muốn Nanami sao?” tuy rằng trong lòng đau đớn, nước mắt cũng không kìm được chảy xuống, nhưng phản ứng của Mai khiến cô chợt mỉm cười.
“Sẽ không đâu…” Mai vừa đầu khóc vừa trả lời.
“Tình yêu vốn không thể nhường, cho nên Mai không cần cảm thấy có lỗi.” hít sâu một hơi, Maimai nói tiếp “Mình rất thích Nanami, cũng thích Mai, cho nên mình mong hai nguòi có thể ở bên nhau thật hạnh phúc.” Thà đau khổ một lần như thế còn hơn, một người là người mà cô thích, một người là bạn tốt của cô, cô không có lý do gì cũng không muốn ngăn cản hai người họ đến với nhau cả.
“Mình cũng rất thích Maimai…” Nghe Mai nói thế, cô không nhịn được nước mắt lại trào ra.
“Cậu phiền quá, sao cứ khóc mãi thế!” lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, Maimai nhìn Mai cũng đang nước mắt ngắn dài mà nói.
“Maimai cũng như thế thôi…” Bởi vì kích động mà khóc nên mặt của Mai rất buồn cười.
“Xấu quá đi…” biểu cảm của Mai khiến Maimai đang khóc cũng không nhịn được phải phì cười “Chảy cả nước mũi kìa.”
“Đáng ghét…” Hít hít mũi, Mai rút khăn giấy từ trong túi ra lau nước mắt.
“Hai người đều là người mình thích, cho nên mình mong cả hai có thể hạnh phúc bên nhau.” Ít nhất…Maimai hi vọng cả hai người mà cô thích đều có được hạnh phúc.
Kết quả là cả người ôm nhau khóc đến sưng mắt trong khi cái người gây nên chuyện này thì lại đang ngủ ngon lành không hề có dấu hiệu bị đánh thức.
Hai người các cô nằm ngủ một trái một phải ở hai bên Nanami, tuy rằng sau khi khóc thì cả người đều mệt mỏi rã rời nhưng Maimai bây giờ vẫn rất tỉnh táo, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn ngủ, cô ngắm nhìn khuôn mặt của Nanami và nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khi đó vừa nhập học không bao lâu, sau khi nghe giới thiệu về các câu lạc bộ thì Maimai quyết định tham gia vào hội có vẻ có nhiều hoạt động nhất là hội học sinh, hội học sinh phân công rất nhỏ, nhân số cũng nhiều, sau khi kết thúc 3 ngày huấn luyện thành viên mới, Maimai nhận được nhiệm vụ đầu tiên là đi hỗ trợ cho thư viện, vì thủ thư đang bị thương nên cần một sinh viên đến để giúp mấy việc vặt, công việc rất đơn giản, hơn phân nửa là quản lý sách mà sinh viên trả lại, rồi đem sách để lại đúng kệ.
Quyển màu đỏ, quyển màu xanh, màu vàng,…từng dãy sách đủ màu sắc xếp ngay ngắn trên kệ sách, tranh thủ lúc giáo viên trực ở bàn sách, Maimai ôm chồng sách đi đến từng kệ sách để xếp lại chỗ cũ, cửa sổ thư viện làm bằng kính trong suốt cao cấp nên ánh sáng rọi vào nên bên trong rất sáng sủa. Kiên nhẫn đến từng kệ sách khác nhau để sắp xếp, từng quyển sách được trả lại chỗ cũ, cho đến khi trên tay Maimai chỉ còn lại một quyển duy nhất.
Đó là quyển sách tiểu sử danh nhân có chút cũ, bên trong đã có chút ố vàng, không biết là ai làm báo cáo gì mà cần sách này nhỉ? Cầm quyển sách trên tay, Maimai tự hỏi như thế, xem tựa sách rồi suy đoán về người mượn là hứng thú nho nhỏ mà sau khi đến trợ giúp thư viện mới có, mặc dù có người nói “Người như thế nào thì sẽ xem sách như thế đó.”, thế nhưng Maimai lại cho rằng đọc loại sách nào thì sẽ trở thành người như thế đó.
Nhìn bảng vị trí kệ sách trên tay, tuy rằng tìm thì tìm được kệ sách đó rồi, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không biết quyển sách này nằm ở đâu, Maimai khổ sở đứng thừ người trước kệ sách một lúc, đến lúc muốn từ bỏ việc tìm kiếm mà quay về hỏi thủ thư thì một bóng người đi lướt qua cô..
“Xin thứ lỗi.” Khoảng trống giữa các kệ sách tuy không chật đến nỗi phải chen chúc nhưng nếu hai người đi ngang qua nhau thì phải né ra một chút mới không bị đụng.
Vừa đi ngang qua người cô…là một cô gái tóc ngắn, ngũ quan xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy dài không tay, chân mang giày xăng đan, lịch sự xin phép rồi mới đi ngang qua người cô, sau đó đến giá sách chỉ cách cô một chút rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên giá.
Từng nghe cô thủ thư nói qua, hiện giờ công nghệ thông tin tiên tiến, muốn có tư liệu thì chỉ cần đơn giản lên mạng kiếm là có rất nhiều đáp án…bởi vậy dạng sinh viên đến thư viện tra cứu như thế này rất hiếm, thình thoảng có giảng viên yêu cầu tham khảo sách nào đó thì mới có sinh viên kéo nhau đến xem, vốn cô còn bán tín bán nghi nhưng làm ở đây mấy tuần liền thì liền tin rồi, có khi cả ngày số sinh viên đến thư viện không quá mười đầu ngón tay, chứ đừng nói đến sẽ có một cô sinh viên xinh đẹp đến vậy.
Chương trình học ở Đại học rất linh hoạt, nếu như biết cách sắp xếp thời khóa biểu thì thời gian rảnh sẽ có rất nhiều, người không có tiết thì phần lớn là hoạt động trong câu lạc bộ hoặc đi chơi với bạn bè, người đến thư viện cơ bản là rất ít, mà cô gái xinh đẹp trước mắt giống với những người kể trên, cho nên xuất hiện ở thư viện như thế này đâm ra lại kỳ lạ…
“Có chuyện gì sao?” Hình như do cô nhìn chăm chú nên cô gái kia quay sang hỏi.
“Không có gì.” Maimai vội vàng lắc đầu, có chút hốt hoảng muốn che dấu hành động xấu hổ của mình “Xin hỏi cậu đang tìm sách gì sao?”
“Ừ…tiểu sử Ga-li-lê” Nghe cô hỏi, cô gái trước mặt nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói.
“À! Ở chỗ này.” Bởi vì vừa rồi đứng ở đây tìm kiếm rất lâu nên Maimai lập tức nhớ ra vị trí của quyển sách, cô liền đưa tay lẩy xuống.
“Cám ơn.” Nhận lấy quyển sách, cô gái nhẹ nhàng nói cảm ơn “Bạn là nhân viên thư viện hả?”, biểu cảm cùng giọng nói rất bình thản.
“Đúng….đúng vậy…” Nghĩ kĩ lại thì hội học sinh phân công tới đây phụ giúp thư viện thì nói vậy cũng không sai.
“Quyển sách kia cần sắp xếp lại sao?” Đột nhiên cô gái chỉ vào quyển sách cũ trên tay Maimai rồi hỏi.
“Đúng vậy…nhưng không tìm được vị trí của quyển sách này.” Xem ra thật sự phải đi hỏi cô thủ thư rồi, thật sự không tìm được mà…
Nghe Maimai nói thế, cô gái không nói lời nào mà đưa tay cầm lấy quyển sách trên tay cô sau đó đem quyển sách bỏ vào một ngăn trên giá sách.
“Nó vốn nằm ở chỗ này.” Cô gái chỉ vào cuốn sách “Hàng này chỉ có 3 quyển nên rất ẩn mật và khó thấy.” giọng nói vẫn bình thản như cũ.
“Đúng là vậy…” Nhìn cái bảng tên bé xíu trên giá sách, đúng thật nếu không để ý sẽ khó mà thấy được.
"Quyển sách đó là do mình mượn" cô gái vẻ mặt và giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng "Quyển sách này, cám ơn nhé. "
Đó là lần đầu tiên cả hai gặp nhau, địa điểm là thư viện, nguyên nhân là do một quyển sách về danh nhân.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment