“Ồ! Đây không phải Sayurin sao?!!” Ikuta vẻ mặt đỏ bừng, cười ngây ngô kéo tay Sayuri đang không biết phải làm sao “Cùng nhau nhảy đi! Ya~~~” rồi vừa nhảy vừa hát.
“Ya~!” bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ của bốn bạn trẻ, Sayuri theo phản xạ giơ tay hô theo, sau đó giật mình phát hiện mình bị hớ “Không không! Bây giờ không phải là lúc để “Ya”!!”, ý thức được mình vừa làm sai, Sayuri ủ rủ quay sang nhìn về phía các cô đang đứng ở cửa hỏi “Giờ làm sao đây?”
Mai và Fukagawa thấy vẻ mặt cầu cứu của Sayuri thì cũng chỉ biết nhìn nhau mà không biết phải làm gì.
Lúc này bỗng nhiên Nanase lặng im cầm lên cái gối đi tới cạnh Ikoma đang cùng vừa hát vừa nhảy, rồi “nhẹ nhàng” quất vào mặt của Ikoma một cái.
“Ay da!” đột nhiên gối đánh vào mặt, Ikoma kêu lên một tiếng rồi dừng lại, đến khi nhìn thấy rõ ràng người ở trước mặt là Nanase thì lập tức giang tay ra ôm lấy “Naachan!!!”
“Đừng chơi nữa, đi ngủ thôi!” Vẻ mặt rất lạnh lùng hình như có chút tức giận, Nanase thản nhiên nói với Ikoma.
“Dạ.” Nghe Nanase nói, Ikoma ngoan ngoãn gật đầu.
“Mình đưa Ikomachan về phòng ngủ trước.” Nanase nhìn Ikoma đang ôm lấy mình, quay đầu lại báo với bạn cùng phòng với Ikoma là Sayuri.
“Ừ!” Sayuri gật đầu đáp lại rồi đưa thẻ mở cửa cho Nanase.
“Ai!!” đang nhìn Nanase đỡ lấy Ikoma đi về phòng, bỗng nhiên Mai nghe tiếng Reika ré lên một cái, mọi người đều quay đầu nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Yumi vốn bình thường luôn dịu dàng lúc này lại đang nở nụ cười đầy xấu xa nguy hiểm, lại còn đem hai tay của Reika áp vào tường, mặt đưa sát vào nhìn cô.
“Reika…” Yumi áp sát vào, nụ cười mang theo hơi thở nguy hiểm, hai mắt như có chút mê mang nhìn Reika.
“Yumi-chan…” bị hành động đột xuất của Yumi khiến cho giật mình, hai tay lại bị đè vào tường, Reika có chút quẫn bách không biết phải làm sao…
Lời còn chưa nói xong, dưới tình huống tất cả mọi người ở đó đều đang nhìn vào, Yumi cứ như vậy mà mạnh mẽ hôn lên môi Reika, hơn nụ hôn này còn ngày càng theo chiều hướng nóng bỏng hơn nữa, vì quá kinh ngạc Reika theo phản xạ quay đầu đi tránh đôi môi của Yumi.
“Chờ…chờ đã!” Hai tay cuối cùng cũng được tự do, Reika đưa tay đẩy Yumi đang rúc đầu vào cổ của mình (pero pero), cả đám chết trân nhìn Reika đang cật lực ngăn cản Yumi, hơn nữa còn ném ánh mắt cầu cứu tới mọi người…
“Nói..nói chung trước tiên dìu Yumi về phòng của cậu đi!” Bởi vì vừa rồi chứng kiến những hình ảnh thật sự quá đặc sắc khiến cả đám sững sờ tại chỗ nên Maimai đành tĩnh tâm lại rồi đề nghị “Sau đó bọn mình sẽ báo lại cho Nanase sau.”
“Ừ!” Cảm thấy Maimai nói rất có lý, Mai cũng gật đầu tán thành.
Miễn cho sớ rớ ở đây tiếp mắc công lại nhìn thấy mấy cái hình ảnh kích thích nữa thì không tốt cho sức khỏe lắm….tuy rằng coi thêm chút nữa cũng được...
“Mình dìu Yumi về trước đã…” Mặt đỏ bừng, Reika vội vàng cầm lấy tay của Yumi – vốn đang lần mò muốn cởi áo của cô – kéo đi ra ngoài, “Yumi-chan! Hư quá!” sau đó thì bên ngoài thỉnh thoảng lại vọng lại tiếng cảnh cáo của Reika.
Đối phó xong với Ikoma và Yumi, hiện trường còn dư lại hai người, một là Ikuta vẫn còn tăng động vừa múa vừa hát, một là Nanami đã nằm vật ra bàn.
“Hai cậu dìu Nanami về phòng nghỉ đi!” Sayuri bất đắc dĩ nhìn Ikuta vẫn đang quẩy nhiệt tình rồi nói “Ikuta cứ giao cho mình, mình nhớ không lầm hình như món đậu hũ hồi nãy vẫn còn…”
“Đừng! Ngộ độc chết người đó!” Nghe Sayuri nói, Mai gần như đoán được phương pháp khiến Ikuta tỉnh lại của Sayuri…
“Nanami hình như có đem theo thuốc trị đau bụng, không sao đâu!” Sayuri cười rất tươi trả lời “Hồi nãy sau bữa ăn có thấy Nanami và Ikoma lén lấy ra uống.”
Nghe Sayuri khai ra, Mai và Maimai quay sang nhìn nhau một cái, trong lòng không hẹn mà cùng nhau cầu nguyện cho Ikuta rồi cùng đi tới cạnh Nanami đang nằm ngủ trên bàn.
“Nanamin!” Mai đưa tay lay lay nhẹ vào vào Nanami đang nằm úp sấp lên bàn trà.
“Ừ..” Cau mày ngẩng đầu lên, Nanami lại lần nữa lộ ra vẻ mặt như lần say rượu trước ở nhà Mai, khuôn mặt ngu ngơ không hề phòng bị.
“Trở về phòng rồi hãy ngủ tiếp nha!” Nhẹ giọng nói với Nanami đang cau mày vì bị đánh thức.
“Ừ…” Nanami giống như một đứa trẻ con đang buồn ngủ, gật gật đầu rồi lắc la lắc lư chống tay đứng lên.
“Cẩn thận!” Thấy Nanami lung lay thiếu chút nữa là ngã ra, Maimai ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.
“Nanami muốn ói…” vừa đi, Nanami vừa như một cô bé nũng nịu “Cũng muốn ngủ!!”
“Mình biết mà, về đến phòng rồi ngủ tiếp, nha!.” Mai và Maimai mỗi người một bên dìu lấy tay của Nanami đề phòng bị ngã, vừa đi vừa dụ dỗi cô bé Nanami đang say khước.
Bởi vì uống say nên bước đi của Nanami có chút không vững, Mai và Maimai mất một hồi mới đưa Nanami đang không ngừng lầm bẩm đòi ói lại đòi ngủ về tới phòng, vừa mở cửa ngăn giữa phòng khác và phòng ngủ ra là Nanami liền ngã ra nằm trên tấm nệm đã được bày ra từ trước.
“Muốn ói…” mặc dù ngoan ngoãn nằm trên nệm nhưng Nanami vẫn như một đứa bé quay về phía Mai và Maimai “Nanami khó chịu quá, muốn ói…”
“Để mình đi hỏi xem có nước giải rượu không nha…” Nghe Nanami rên rỉ, Maimai lộ vẻ lo lắng quay sang nói với Mai.
“Ừ nhờ cậu vậy…” có chút bất đắc dĩ nhìn Nanami đang nằm đó rên rỉ, Mai gật đầu với Maimai.
Nhìn Maimai đi ra ngoài, Mai đi tới bên cạnh cô bé Nanami đang lầu bầu rên rỉ trên nệm.
“Mai!” vừa mới ngồi xuống bên cạnh Nanami, cô nàng đã ngồi dậy dang tay ôm lấy Mai.
“Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi.” Có chút bất đắc dĩ, Mai nhìn Nanami đang ôm lấy ôm mà cười một cách mãn nguyện “Cậu không phải đang khó chiu sao?”
“Trên người Mai có mùi hương…” bên tai Mai mơ hồ nghe được tiếng nói không rõ ràng của “Nanami rất thích.”
“Trên người Nanamin toàn mùi rượu…” Nhẹ nhàng vỗ về lưng của Nanami, Mai cũng đáp lại.
“Mai…” đột nhiên, Nanami buông lỏng hai tay đang ôm Mai rồi nhìn cô.
“Mình thích cậu.” Nói xong, Nanami tiến về phía trước chủ động hôn lên môi Mai.
Một nụ hôn nhàn nhạt mùi rượu, nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc, sau khi nụ hôn kết thúc, Mai thấy Nanami nhìn cô cười.
“Mình rất thích cậu.” Một lần nữa, Nanami thổ lộ một cách rất trực tiếp.
“Mình biết.” Mai mỉm cười, dụ dỗ cho Nanami nằm xuống lại, đưa tay sờ lên mặt cô, giọng có chút chờ mong “Nếu như Nanami lúc không bị say rượu có thể nói ra câu đấy thì tốt quá.”
“Mai, mình thích cậu!”, nằm trên nệm bông, Nanami cầm lấy tay Mai, như một đứa bé đang làm nũng “Nằm xuống đây với mình ~”
“Maimai đang đi lấy nước giải rượu rồi, không phải cậu cảm thấy khó chịu sao?” vươn bàn tay không bị Nanami ôm lên vỗ nhẹ lên má cô “Nằm xuống nghỉ một chút di.”
“Nhưng mình muốn ngủ…” lắc lắc đầu, Nanami dụi mắt nói “Ta thích Mai mà…”
“Ừ! Ngủ đi!” Mai cúi đầu hôn lên trán Nanami “Mình cũng thích cậu.”
Thấy Nanami nghe câu trả lời của mình xong liền yên tâm nhắm mắt ngủ, Mai khẽ cười rồi cẩn thận đắp chăn ngay ngắn cho Nanami.
…..
(Phần của Maimai)
Tuy rằng không cố ý, nhưng Maimai vẫn thấy được…khoảnh khắc mà Nanami thổ lộ cô ấy thích Mai…
Thật ra…Maimai có thể cảm nhận được, Mai và Nanami trong vô thức đã lộ ra ngoài mối quan hệ thân mật giữa hai người, không phải cố ý mà là sự ăn ý tạo nên cảm giác thân mật, trong mắt người khác chỉ là quan hệ thân thiết một chút, nhưng Maimai vẫn cảm giác mối quan hệ của hai người hơn hẳn mối quan hệ bạn bè bình thường…trước giờ vẫn suy nghĩ không biết cảm giác này là gì, bây giờ thì cuối cùng thì Maimai cũng đã biết…
Thế nhưng…
Cô không có biện pháp tranh giành với Mai…
Tình yêu là sự ích kỉ, không có công bằng không chia sẻ, có đôi khi các cô từng đùa rằng nếu luật pháp cho phép chế độ đa thê thì chắc sẽ không có việc tranh giành tình yêu rồi? Thế nhưng nói đùa vẫn là nói đùa, ngày hôm nay chính cô cũng không thể chia sẻ người mình thích với người khác.
…..
“Nanami đã ngủ chưa?” Chai nước giải rượu bị cầm lâu trên tay nên có chút ấm lên, Maimai làm bộ như không có chuyện gì đi vào phòng rồi hỏi Mai.
“Ừ, vừa rồi còn nói muốn ngủ, thoáng chốc đã ngủ thật rồi, chắc rượu ngấm rồi.” Maimai để ý thấy Mai lén rút bàn tay từ trong tay Nanami ra “Mấy cậu ấy thật sự quá phá phách…” Mai cười bất đăc dĩ nói, thuận tay đón lấy chai nước giải rượu rồi đi ra phòng khách.
“Mai…” khi Mai đi ngang qua cô, Maimai vẫn không nhịn được mà lên tiếng gọi lại “Cậu thích Nanami đúng không?” ánh mắt vẫn nhìn về phía Nanami đang ngủ say, cô biết Mai vì câu nói của cô mà dừng lại.
Thời gian giống như dừng lại, Mai nghe được câu hỏi của cô thì bỗng đứng yên lẳng lặng không nói gì.
Cô rất thích cô bạn Mai này, tuy rằng là một người mẫu có tiếng nhưng không làm giá mà rất dễ thân cận, rất hài hước cũng hay cười, so với hình tượng trên tạp chí hoàn toàn khác nhau, thế nhưng khi gặp chuyện cần giải quyết thì Mai trở nên rất nghiêm túc và cẩn thận, người như vậy…rất khó khiến người khác cảm thấy chán ghét, cho dù hôm nay hai người các cô trở thành tình địch đi nữa.
“Ừ, cũng giống như Maimai vậy.” Trầm mặc một lúc, cô mới nghe được câu trả lời của Mai “Mình thích Nanami, nhưng không phải chỉ thích như bạn bè bình thường.” giọng nói không hề có chút đùa giỡn mà rất nghiêm túc, rất trực tiếp.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Maimai quay sang nói với Mai đang nhìn mình.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment