Sau khi ăn cơm xong, mấy người các cô trong những bộ yukata đẹp đẽ cùng nhau đi tới phòng của Ikuta, ngồi thành vòng tròn trên thảm tatami, đột nhiên Ikuta nói muốn đi lấy chút đồ xong liền chạy đi.
“Nanamin, chị muốn ăn bánh quy không?” Chờ Ikuta ra khỏi phòng, Ikoma lấy ra một bịch bánh quy, vừa ăn vừa hỏi.
“A!! Đừng có cướp bánh của tui, cái bà khùng kia!” Khi Nanami khoát khoát tay từ chối thì Sayuri lập tức bay tới đưa tay tính cướp lấy bịch bánh khiến Ikoma kêu ầm lên.
“Nanamin, cậu tính đưa ra yêu cầu gì?” Nhìn Ikoma và Sayuri lăn qua lăn lại đùa giỡn trước mặt, Yumi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Nanami rồi hỏi.
“Còn chưa có nghĩ tới…” Nghiêng đầu qua trả lời, Nanami thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ đưa ra yêu cầu gì với Fukagawa. “Vậy còn Yumi? Cậu tính yêu cầu Reika làm gì?” Nanami cũng muốn tham khảo quyết định của người khác trước.
“Cái này thì…” Yumi nghe hỏi thì ấp úng, vẻ mặt xấu hổ muốn nói lại thôi khiến Nanami cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề mà đáp án nặc mùi tệ nạn.
“Không phải cậu muốn yêu cầu Reika làm ra mấy cái chuyện biến thái gì chứ…” đè thấp giọng nói xuống, Nanami len lén hỏi Yumi.
“Suỵt…” Yumi đặt tay lên miệng ra hiệu nói nhỏ thôi, sau đó nhìn Nanami nói “Thì là muốn Reika lúc bọn này *censored* sẽ mặc đồ *censored*, sau đó cho mình *censored* cô ấy..” Yumi sáp lại gần nhỏ giọng bên tai Nanami nói ra yêu cầu của mình.
Trời ạ…cái cô nàng Wakatsuki Yumi này lại muốn cùng Reika chơi đến mức kịch liệt đến thế…không biết Reika sẽ phản ứng thế nào…
“Ikuta lấy đồ gì thế nhỉ?” Nanase ngồi bên cạnh Reika, theo thói quen đưa tay vuốt ve lưng của cô nàng rồi hỏi.
“Chắc là lấy đạo cụ để chơi trò chơi?” Reika với vẻ mặt *biết chết liền* trả lời. “Maiyan! Maiyan! Cậu muốn đưa ra yêu cầu gì thế?”, Reika kéo kéo tay Mai đang ngồi nói chuyện với Fukugawa bên cạnh rồi hỏi.
Nghe Reika hỏi, Mai đánh mắt nhìn về phía Nanami cách đó không xa “Nên yêu cầu làm gì bây giờ ta~”, Mai lộ vẻ mặt suy nghĩ khổ sở, nhưng miệng lại cười rất tươi.
Nhìn nụ cười của Mai, không biết tại sao Nanami cảm thấy có hơi sợ…
“Được rồi!” Mấy phút sau, Ikuta cầm theo một cái nồi có nắp đậy bằng thiếc nhỏ, “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong từ lâu rồi~”, không biết từ lúc nào hai cô nàng Ikoma và Sayuri đã ngồi ăn bánh quy với nhau một cách hòa bình, cả hai nhìn Ikuta rồi đồng thanh đáp.
“Được rồi! Vậy trước tiên bắt đầu từ mình đi!” Ikuta lên tiếng “Đối tượng yêu cầu của mình là Sayurin!”
“Là tui đó!” Bị nêu tên, Sayuri vui vẻ đứng lên.
“Để cảm ơn Sayurin vì ngày hôm qua đã “tận tình” giúp đỡ, hôm nay mình đặc biệt nấu món canh này để Sayurin bồi bổ.” Ikuta vừa cười nói vừa đưa ra cái nồi nhỏ.
“Ọe! Mẹ ơi!” Ikoma tò mò bước lên xem, sau đó bỗng biến sắc la lên “Mùi gì thấy ghê quá!”
Trong nồi là một thứ gì đó giống cháo hơn là canh, một đống hổ lốn nhão nhét, có vài cọng rong biển, có vài con cá khô, có thứ gì đó trắng trắng hình-như-là-trứng, còn có nhiều thành phần đủ màu sắc khác tạo nên một hỗn hợp nhìn vào là hết muốn ăn, còn bốc lên mùi vị khiến người khác chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
“Hả!!” Nghe Ikuta nói, Sayuri kinh ngạc thốt lên “Mình phải ăn cái này sao?”
“Nhanh ăn đi!” Ikuta không nói hai lời liền cầm muỗng múc một miếng chắc-là-trứng trong nồi đưa lên miệng Sayuri “Phải tuân thủ theo quy định của trò chơi!”
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người trong phòng, Sayuri cầm lấy cái muỗng đầy “cháo” hơn nữa còn có một miếng cá khô nữa tống vào miệng, qua vài giây…
"Ặc..” lấy tay che miệng lại, mặt nửa cười nửa mếu, có đôi lần như muốn ói hết ra vậy nhưng vẫn cố gắng nuốt hết muỗng canh đặc biệt đó.
“Thế nào?” Ikuta nở nụ cười vô hại, mắt chăm chú nhìn về phía Sayuri đang cực lực tu gần hết chai nước rồi hỏi, mà Sayuri thì chỉ phất phất tay chứ không nói nên lời.
“Ha ha ha ha ha…” Ikoma ở bên cạnh thì đã sớm ôm bụng cười lăn cười bò ra rồi.
“Tiếp theo tới lượt Sayurin.” Ikuta cười cười vỗ lưng Sayuri, xác định đối phương không có việc gì thì mới nói tiếp.
“Còn cười!!” Sau khi uống mấy ngụm nước liên tiếp, Sayuri nhìn cô nhóc Ikoma đang cười lăn lộn rồi nói “Mình cũng chỉ định Ikoma cũng ăn một miếng đồ ăn do Ikuta nấu!”
“Ôi! Giết đồng đội!!” Nghe Sayuri nói, Ikoma lập tức ngưng cười, vẻ mặt chuyển sang bất mãn, “Ăn thì ăn, sợ gì!!” nói xong Ikoma trực tiếp cầm lấy muỗng múc một miếng cho vào mồm.
Nhìn Ikoma ăn miếng trứng nhão nhét như cháo, Nanami và Yumi không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đè nén cảm giác buồn nôn đang trực dâng trào.
“Có làm sao đâu chứ ~” khó khăn nuốt cái món đó xuống bụng, Ikoma vẻ mặt *giả* thản nhiên nói.
“Ikoma-chan…” Nanami nhịn không được cầm ly nước trái cây đưa cho cô nhóc “Uống một miếng nước trái cây đi.”, lúc này khóe mắt Ikoma đã bắt đầu rưng rưng.
“Xem ra ~ tay nghề vẫn chưa tốt lắm!” Nhìn phản ứng của hai nạn nhân, Ikuta bất đắc dĩ nói ra suy nghĩ của mình.
“Giờ không phải lúc than thở về tay nghề nấu nướng…giờ mà không lo là lát xảy ra án mạng đó!!” Nhìn Sayuri và Ikoma mặt mầy dần tái mét, Yumi vừa lo lắng vừa bực bội la lên.
Cái trò chơi này vốn là muốn gia tăng tình bạn bè của mọi người, nhưng chả hiểu sao giờ thành trò chơi trừng phạt rồi, Nanami và Yumi nhanh chóng đem thuốc tiêu cho Ikoma và Sayuri uống, xác định hai người đã ổn sau đó mọi người mới tiếp tục trò chơi.
“Kế tiếp đến lượt em!” sau khi hồi phục được một chút sinh khí, Ikoma giơ tay nói.
“Tiếp theo không được yêu cầu người khác ăn mấy món đồ ăn tự làm nữa!” Vì đề phòng sau khi tham gia trò chơi, tình cảm của mọi người không tăng lên mà ngược lại xem nhau như kẻ thù, Reika lên tiếng nhắc nhở.
“Không thành vấn đề!” Ikoma đưa tay ra hiệu OK với Reika “Em muốn chỉ định Yumi-chan và Reika-chan KISS 10 giây.”
“Hở!!!”
Nghe được yêu cầu của Ikoma, cả đám mở to mắt nhìn về phía người đề ra trò chơi là Ikuta.
“Ờ thì…” Ikuta vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhún vai trả lời “Trò chơi là trò chơi ~ chỉ cần hai người không phản đối thì cũng không tính là trái với quy định của trò chơi.”
Khi mọi người đều thấy không thành vấn đề, Reika và Yumi từ thảm tatami đứng lên, hai người đứng đối mặt nhau ở giữa phòng, trên mặt không giấu được vẻ xấu hổ và hồi hộp.
“Kiss nhau trong vòng 10 giây.” Ikuta giơ đồng hồ bấm giờ lên chuẩn bị “Bắt đầu đi!”
Nghe Ikuta ra lệnh, Yumi vốn còn đang xấu hổ đột nhiên trở nên nghiêm túc, đưa tay sờ lên má Reika sau đó tiến tới gần, trong ánh mắt soi mói của mọi người, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Reika.
“Mười…chín…tám…bảy…sáu…năm…bốn...ba..hai…” mọi người ngắm nhìn cặp đôi đang ôm nhau trước mắt rồi lên tiếng cùng đếm.
“Mười!!” trước khi số cuối cùng được hô lên, Ikuta bỗng la lên.
“…chín…tám…bảy…sáu…năm…bốn...ba..hai…” mấy người các cô cũng theo quán tính bị Ikuta dẫn dắt đếm lại một lần nữa.
“Mười!” lại thêm một lần nữa, lần này là Ikoma khoái trá hô lên.
“..chín…tám…bảy…sáu…năm…bốn...ba..hai…” ngay trước khi có người lên tiếng một lần nữa…
“Được rồi!” Reika cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khẽ đẩy Yumi rồi la lên với mấy cái cô nàng khoái bày trò kia, khuôn mặt Reika giờ đỏ bừng lên như quả đào chín.
“Vậy…” Ikuta nhìn hai người vừa hôn nhau xong đang đỏ mặt xấu hổ là Yumi và Reika nói “Vậy tới lượt Yumi.”
“Yêu cầu của mình có thể không công khai nói ra được không?” Có chút xấu hổ, Yumi nói với Ikuta “Nói nhỏ một chút trước…”.
“Rất xấu hổ sao? Vậy trước tiên cứ nói với mình nghe thử đã rồi sẽ quyết định.” Nghe Yumi hỏi, Ikuta nhíu mày lắng nghe.
Yumi xấu hổ đi tới bên cạnh rồi thì thầm vào tai Ikuta.
“Được rồi! Đúng là không nên công bố yêu cầu này ra, vậy thì hai người các cậu tự mình giải quyết với nhau đi.” Nghe Yumi nói nhỏ xong, Ikuta dứt khoát đưa ra quyết định “Bởi vì có chút trái với quy định của trò chơi, nên sẽ bị phạt nhẹ bằng cách nộp phạt 1 tấm hình của Yumi.”
Sau đó Reika yêu cầu Nanase vẽ cho cô và Yumi một bức tranh của hai người, Nanase yêu cầu Ikuta khi về trường sẽ biểu diễn piano cho mọi người nghe, chẳng mấy chốc đã đến phiên Nanami…
“…” Nanami đứng lên rồi nhìn Fukagawa ở trước mặt, suy nghĩ một chút rồi nói “Mình mong muốn Maimai sẽ luôn cùng ở bên chúng ta, nếu được thì thỉnh thoảng cùng nhau chơi đàn guitar, mong muốn Maimai có thể luôn vui vẻ.”
Suy nghĩ thật lâu, đối với Fukagawa, Nanami rất thích cô, tuy nhiên chỉ là thích theo kiểu bạn bè, như cái cách cô thích mấy người bạn như Sayuri, Ikuta…Nanami mong muốn cô có thể cùng mọi người lúc nào cũng vui vẻ bên nhau như thế này thì tốt biết mấy…và nếu như vài người trong đó có thể đúng đắn hơn, bình thường bớt làm mấy cái chuyện khiến người khác đau tim thì còn tốt hơn nữa.
Nhìn Fukagawa dịu dàng cười với mình, Nanami gãi đầu không biết phải làm sao.
“Ừ..yêu cầu của mình so với mọi người chắc là nhàm chán lắm nhỉ?” Đúng là không giống như trò chơi lắm, điều này khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Không đâu.” Fukagawa lắc đầu nói “Rất giống phong cách của Nanamin.”, Fukagawa vẫn như trước nhìn Nanami nở một nụ cười thật đẹp.
“Cuối cùng cũng có một yêu cầu bình thường.” Nghe xong yêu cầu của Nanami, Ikuta cảm thán nói “Kế tiếp là yêu cầu của Maimai đối với Maiyan.”
“Mình muốn yêu cầu Maiyan…” Fukagawa nhìn Mai một lát rồi nói tiếp “...tỏ tình với người mình thích!”.
“Hả!”
Mọi người trong phòng, bao gồm cả Nanami khi nghe yêu cầu của Fukagawa xong đều ngạc nhiên.
“Ý của Maimai là…” Ikuta phản ứng đầu tiên lên tiếng hỏi “Người Maiyan thích ở trong đám chúng ta sao?” , một trò chơi bình thường mà nãy giờ cứ đi chệch sang những hướng không ngờ tới, Ikuta phải xác nhận lại rõ ràng.
“Ừ.” Fukagawa nhìn về phía Mai vẫn còn chưa hết kinh ngạc “Nếu đối phương không chịu nói trước, thì để Maiyan chủ động lên tiếng trước vậy!”
Nhìn Fukagawa vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang nói giỡn, Mai nghe xong cũng trở nên nghiêm túc, có cảm giác vấn đề mà cả hai đang nói tới hình như người ngoài khó mà hiểu được, nhưng điều khiến Nanami để ý tới chính là…
Mai sẽ tỏ tình với người mình thích? Chờ một chút! Đây là tình huống gì thế? Mai sẽ tỏ tình với ai?
Nanami đầu óc mơ hồ nhìn Mai vừa nói chuyện với Fukagawa xong lại quay qua nhìn mình.
“Nanamin…” Mai nhìn Nanami với ánh nhìn nghiêm túc, khiến cô không nhịn được từ tatami đứng lên.
“Ừ…” tình huống không rõ ràng khiến Nanami không biết phải làm sao, đành giương mắt nhìn Mai.
Mai đang mặc một bộ Yukata, tóc được tóm gọn lại một bên để lộ làn da trắng, biểu tình rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Nanami rồi chậm rãi nói.
“Mình thích cậu.” Cô nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn của Mai rồi nói.
“Không phải thích như bạn bè với nhau….”
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment