(Vấn đề chắc chắn là nằm ở SIZE!!!)
Ngày hôm sau ở trường, sau khi bị bạn học ngồi cạnh bên kêu dậy từ trong giấc ngủ mơ màng, Nanami cầm bài kiểm tra vừa làm xong lên xem lướt qua một lần rồi không thèm xem lại lần thứ hai mà đi lên nộp bài cho giảng viên rồi liền rời khỏi phòng học, vừa đi vừa ngáp thì bất tri bất giác (không ý thức) đi vào phòng vẽ của khoa Mỹ thuật.
Vừa tiến vào phòng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Nanami đi tới kéo ghế ngồi xuống cạnh Nanase đang ngồi trước bảng vẽ.
“Nanami lại cúp học nữa à?” Dừng tay lại một chút, Nanami quay sang cười hỏi.
“Mình không có trốn học, mình vừa giao bài kiểm tra xong mới đi ra đây.” Nanami cười khổ trả lời, thì ra trong ấn tượng của người khác cô là dạng sinh viên chuyên trốn học sao?
“Bức trang này có thể xong trong ngày hôm nay không?” Nhìn bức tranh chỉ mới có những đường nét thô sơ, Nanami đoán rằng tác phẩm này vẫn chỉ mới ở giai đoạn phác thảo mà thôi.
“Muốn vẽ một bức tặng cho Ikoma, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên vẽ gì mới tốt.” Nanase rất ít khi có biểu hiện khổ não như thế này “Ngày mai sẽ đi dã ngoại, cho nên hôm nay chắc là bức tranh này không xong kịp rồi.”
“Nanase cũng cùng đi sao?” Nghĩ kĩ lại thì mấy người bạn của Nanami đều có quan hệ với nhau, cô duỗi người cảm khái nói “Thế giới này thật là nhỏ bé ~”
“Sao lại nói vậy?” Nanase nghe thế thì cảm thấy hứng thú hỏi.
“Thì là nhìn sơ thì không nghĩ tới là mọi người đều quen biết nhau…” giữa các cô có những mối quan hệ đan xen với nhau “Mai quen với Ikoma thì biết đến Ikuta, mình bởi thông qua việc Sayuri quen biết Reika nên cũng biết tới Yumi, sau đó Yumi và Ikuta lại quen nhau, có cảm giác vô tình mọi người đều liên kết với nhau.”
“Tính chất bắc cầu đó.” Nghe Nanami nói, Nanase cười cười trả lời.
“Chỉ cần thông qua vài người trung gian là quen biết được nhiều người mới đúng không?” Nanase lý luận.
“Cho dù là vậy thì để có thể trở thành bạn bè hợp nhau cũng phải có duyên phận!” Thả tay cầm cọ xuống, Nanase cảm thán.
“Nghĩ đến điều này, mối quan hệ giữa người với người thật sự rất kỳ diệu đúng không?” Nở nụ cười nhẹ, Nanami ngắm những đám mấy trắng như những cục bông trên bầu trời xanh thẵm “Kết bạn này, rồi thích người khác nữa…”
“Nanami với Mai thì sao?” Nanase lại hỏi.
“Mình và Mai à…” Ánh mắt vẫn xa xăm ngoài cửa sổ, câu hỏi của Nanase khiến Nanami không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng vậy! Mối quan hệ giữa cô và Mai là như thế nào?
Là người khi gặp những vấn đề không hiểu thì sẽ đi tìm câu trả lời, cho dù là đi thư viện dò tìm từ những quyển sách dầy hay đi hỏi người khác, ham muốn tìm tòi luôn thúc đẩy Nanami tìm ra đáp án, thế nhưng trên thế giới này hình như không phải vấn đề nào cũng có thể tìm ra đáp án, cũng không phải vấn đề nào cũng giống như trước đây khiến cô nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Giống như vấn đề về mối quan hệ giữa cô và Mai.
Nhiều lúc, Nanami mơ hồ biết chỉ cần làm thêm một chút hoặc nói thêm một chút là có thể thấy rõ đáp án muốn biết, nhưng phần lớn là khi cô sắp thấy được đáp án thì lại lùi bước, ngay từ đầu cô cũng không biết tại sao, sau đó suy nghĩ kĩ mới biết, có lẽ là do cô sợ thấy rõ đáp án mới như thế…
Trước đây, khi tìm được đáp án dù tốt hay xấu thì Nanami đều cảm thấy không sao cả, nói đúng hơn là đáp án tìm được có khác mong muốn của cô cũng không có tổn thất gì, thế nhưng đối với vấn đề mối quan hệ với Mai lại khác, điều này khiến cô cảm thấy sợ, sợ đáp án sẽ không như điều mà cô đã nghĩ.
Lo lắng về điều này khiến Nanami không có can đảm bước tiếp, cho nên trong tiềm thức khi đối mặt với tình cảm cô dành cho Mai đều rất bị động, đây là lần đầu tiên cô không muốn vội vã tìm ra đáp án, cũng là lần đầu tiên cô trốn tránh vấn đề.
Loại cảm giác này rất không tốt, thế nhưng nhiều lúc trong lòng cô lại nảy sinh nên tâm tình này.
…..
“Ai…” Ngồi trên sàn tựa vào tường trên sân thượng, Nanami nhìn về phía bầu trời đang bị mặt nhuộm thành màu đỏ.
“Nanami trốn học sao lại thở dài vậy?” Bên tai Nanami vang lên giọng nói khiến lòng cô phiền não bấy lâu nay.
Quay đầu nhìn lại, Mai không biết đã tới từ lúc nào, cô chạy đến ngồi bên cạnh Nanami.
“Cậu sao lại biết mình ở đây?” Nanami nghi hoặc nhìn Mai vừa ngồi xuống bên cạnh mình.
“Điện thoại thì không nghe máy, ở phòng học thì tìm không thấy người, nhưng sách vở thì vẫn còn trên bàn nên mình đoán Nanami ở trên này.” Hôm nay Mai mặc áo thun gọn gàng cùng quần jean, chân mang đôi giày bệt bằng vải, mái tóc dài xõa tự nhiên trông rất thoải mái “Dù gì mình cũng biết mấy địa điểm bí mật của Nanami rồi mà.” Mai nói với một nụ cười tự tin.
“Đúng vậy ~” Nanami nở nụ cười đáp. Đúng vậy! Ở trường học Mai muốn tìm mình thì chắc chắn sẽ tìm được.
“Này! Đừng quên tối nay đó nha!” Đột nhiên Mai không đầu không đuôi nói.
“Hả? À! Mình nhớ kỹ rồi mà.” Trong đầu suy nghĩ một chút, cô gật đầu đáp lại.
Bởi vì ngày mai mọi người sẽ cùng di đã ngoại, mà Ikuta đã cảnh báo cô đủ kiểu rằng ngày mai không được đi muộn khiến mọi người phải chờ, thật ra cô cũng đâu cố ý đến muộn chứ…chỉ là tại buổi sáng có chút khó thức dậy thôi mà! Cho nên Mai đã nghĩ cách giúp cô, đó chính là buổi tối trước khi khởi hành thì tới nhà Mai ngủ qua đêm, như vậy sáng hôm sau Mai có thể kêu cô dậy đúng giờ, cũng có thể tránh trường hợp xấu nhất là cô có thể ngủ quên luôn.
“Hoàn mỹ!” Nghĩ lại về kế hoạch đó, Mai lộ vẻ tự tin “Bình thường gọi điện thoại cả chục lần mới gọi Nanami tỉnh dậy được, chỉ còn cách làm vậy mới tương đối an toàn.”
“Cũng đâu có tới mức như vậy chứ…” Nanami phản bác có chút yếu ớt.
“Còn không phải là mình sáng nào cũng gọi điện gọi Nanami dậy sao?” Thấy Nanami phản bác, Mai trừng mắt hỏi lại.
“Ừ…” Đúng thật mỗi ngày thức dậy cầm điện thoại lên xem thì thấy ít nhất phải trên ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ…
“Được rồi! Đây đúng thật là một phương pháp tốt.” Suy nghĩ một chút thì Nanami quyết định đổi giọng tán thưởng người ta một chút.
“Đúng chứ?” Mai nở nụ cười sáng lạn “Từ nơi này ngắm bầu trời thật sự rất đẹp!” Mai đứng lên, đi tới lan can ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cả bầu trời bị ánh mặt trời nhuộm thành một màu đỏ cam, từng làn gió mát thổi tung bay mái tóc dài của Mai, Mai đứng trong khung cảnh cuốn hút ánh mắt của người khác, nhưng ánh mắt của Nanami lúc này chỉ có hình bóng của Mai, ngay cả một động tác đơn giản là xoay người mỉm cười trong mắt Nanami cũng trở nên lôi cuốn kì lạ, khiến cô càng thêm mê luyến, sự rung động trong lòng ngày một lớn hơn, liệu điều này là tốt hay xấu?
Tại sao lại như vậy? Tại sao tâm tình của cô lại không phải do bản thân của cô quyết định? Và tại sao cô lại không cảm thấy chán ghét cảm giác này?
...
“Đau quá…” vuốt vuốt gò má của mình, Nanami vừa đi trên con đường về nhà Mai vừa nhìn người ở bên cạnh.
“Đáng đời, ai kêu lúc nhìn mình lại dám ngẩng người, không phải là đang nhìn mình mà nhớ tới người khác đó chứ?” Mai bất mãn chất vấn.
Lúc nãy khi Nanami đang nghiêm túc suy nghĩ thì bỗng cảm giác được bàn tay của Mai “bốp” một phát vỗ lên má cô, tuy rằng không mạnh đến nỗi khiến cô đau nhức hay sưng mặt lên nhưng vẫn có thể cảm giác được trên gương mặt truyền đến hơi nóng.
“Mai vừa nói là mình nhìn Mai, dĩ nhiên là mình đang suy nghĩ Mai…” Nói tới đó Nanami mới ý thức được mình đang nói một chuyện rất xấu hổ.
“A~ đang nghĩ mình à ~” Nghe thế, Mai lập tức mất đi vẻ bất mãn mà thay bằng một nụ cười thật vui vẻ.
“Không…không phải!” Nanami hốt hoảng phất tay chối, cô cảm thấy gò má của mình đang nóng bừng lên.
“Chà ~ mình muốn nghe lời nói thật!” Cười rất tươi Mai lại nói.
“Mình nói không có mà.” A! Hai má nóng quá!
Kết quả hai người cứ như vậy một đường cười đùa, bất tri bất trác đã đến nhà Mai.
Buổi tối, sau khi tắm xong Nanami ngồi ở phòng khác tập trung xem trận bóng rổ NBA, bên tai nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, Nanami theo bản năng quay đầu lại thì thấy một hình ảnh khiến cô sửng sốt…
Từ trong phòng tắm đi ra, Mai mặc một cái áo thun rộng thùng thình, cổ áo rộng nên có thể thấy rõ đường cong của xương quai xanh, thậm chí thể thấy đường cong của…khuôn ngực…vội vàng dời ánh mắt xuống phía dưới…Chắc là phải có mặc quần chứ? Khi nhìn dưới vạt áo rộng lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, Nanami yên lặng nghĩ đến điều đó, sau khi mang dép trong nhà vào, Mai cầm khăn vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh Nanami.
“Đang xem bóng rổ sao?” Rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nanami, Mai vừa lau tóc vừa hỏi.
“Ừ…” Len lén nuốt nước miếng, Nanami có chút chật vật dời ánh mắt từ trên Mai trở về màn hình TV.
Khi Nanami hít thở có thể cảm nhận được hương vị trên người Mai, không hiểu sao trong lòng lại xao động, trận bóng rổ mà lúc nãy cô còn thấy rất hấp dẫn giờ đã không thể thu hút ánh mắt của cô nữa.
Cả hai đều là con gái đúng không? Mai có thì cô cũng có! Rốt cuộc cái cảm giác kì lạ này là như thế nào? Chẳng lẽ…vấn đề nó nằm ở SIZE của chỗ nào đó sao?!!
“Pha bóng vừa rồi thật hết sẩy!” Cầm máy sấy tóc hong khô mái tóc ẩm ướt, Mai chỉ vào pha Slam Dunk vừa diễn ra trên TV.
“Ừ…” Đáng ghét! Hoàn toàn không có cách nào tập trung xem bóng nữa!!
Lúc này, Hashimoto Nanami, một người có tình yêu mãnh liệt với bóng rổ, bởi vì bên cạnh có một người luôn làm xao nhãng sự chú ý của cô, khiến cô không thể tập trung vào trận đấu nữa.
Kết quả nhìn chằm chằm TV cả buổi, suy nghĩ của Nanami hoàn toàn đều để ở trên cái người đang ngồi ở bên cạnh kia, ánh mắt thì nhìn TV nhưng sự chú ý không còn hướng về phía đó nữa, thậm chí đến khi trận đấu kết thúc thì đội nào thắng Nanami cũng không còn nhớ nữa.
Thực sự là quá tệ…
Trong lòng Nanami lén thở dài một hơi một cách bất đắc dĩ.
“Nói…” Đang sấy tóc, Mai hạ máy sấy xuống, quay đầu nhìn về phía Nanami, biểu tình không vui hỏi “Nanamin vừa rồi hoàn toàn không chú ý đến điều mình nói đúng không?!”
“Hả?!” Bị phát hiện rồi sao? Có rõ ràng như vậy không? “Mình có đang nghe mà! Vừa rồi Mai khen quả bóng đó rất lợi hại đúng không?”
“Mình vừa hỏi cậu đội vừa thắng tên là gì, cậu một chút phản ứng cũng không có!” Hình như càng nói càng thêm không vui, Mai lộ vẻ bất mãn nhìn cô chằm chằm “Thật quá đáng”, nói xong liền từ trên ghế salon đứng lên rồi nhào về phía cô.
“A!!” Giật mình vì bất ngờ, Nanami theo bản năng đưa tay đỡ lấy Mai đang nhào tới.
“Lại muốn ngủ sao?” Cả người nhảy lên ngồi trên đùi của Nanami, Mai đưa hai tay xoa mặt cô rồi cười hỏi.
Bởi vì động tác của Mai nên tay áo thun vốn rộng thùng thình đã trượt xuống để lộ đầu vai trắng nõn, hơn nữa còn có thể thấy rõ dây áo ngực màu đen đầy gợi cảm, khiến ánh mắt của Nanami không biết phải dời đi đâu nữa, mà hết lần này đến lần khác Mai lại còn nhảy lên ngồi trên đùi của Nanami khiến cô muốn động cũng không thể động được, cô cảm thấy gương mặt mình nóng bừng lên, tim đập nhanh dị thường.
Bây giờ! Tuyệt đối là giây phút khổ sở nhất của cô.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment