(Bạn học Hashimoto Nanami thắc mắc: Ngày hôm nay Mai rất kỳ lạ? Vì sao vậy nhỉ?)
“Bạn học Nanami, bởi vì vừa rồi giả bộ ngủ nên sẽ bị phạt thẻ vàng cảnh cáo.” Ikuta từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ màu vàng giờ lên rồi nghiêm túc thông báo.
“Thẻ vàng? Vậy bị 2 thẻ có phải là không cần chơi nữa không?” Đưa tay đem cái nón có in huy hiệu một đội bóng NBA vốn đang đội trên đầu kéo sát xuống, Nanami nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trên tay Ikuta với ánh mắt chờ mong hỏi.
“Mơ đi! Phạt 2 thẻ là ra chơi liền thì có!” Ikuta lắc đầu bĩu môi nói.
“Chơi cùng đi! Chơi cùng đi! Chơi cùng đi!” Ikoma ở bên cạnh hưng phấn phụ họa.
“Tha cho mình đi….” Nghe mọi người bắt đầu hô theo, Nanami bất đắc dĩ kéo cái nón xuống thêm một chút che khuất nửa khuôn mặt mình.
Tuyệt đối! Không nên! Mặc kệ ai tới nói! Cô cũng sẽ không chơi là không chơi!
Ngay lúc Nanami cảm thấy cả người khó chịu không cách nào ngủ được thì…
“Naami, vào chơi cùng với nhau đi mà ~” Mai vươn bàn tay trắng nõn tới nắm lấy cánh tay Nanami lắc lắc nhẹ, miệng mím nhẹ, ánh mắt thỉnh cầu nhìn cô.
….
Trầm mặc nhìn Mai đang khẽ mỉm cười ở bên cạnh một lúc, Mai lại nhìn về hướng cái bọn đang náo loạn ở gần đó.
“….Chơi một lúc chắc không sao…” ở trong lòng do dự một hồi, Nanami yếu ớt nói.
“Ya~~~ nhanh lên nhanh lên!” Nghe thấy cô đáp ứng, Ikuta và Sayuri đập tay một cái, sau đó lại quay sang trao đổi một ánh mắt kỳ quái với Reika rồi nói tiếp “Trò chơi này chính là…”
Không phải là cô mềm lòng, dù sao lâu lâu mới có dịp đi dã ngoại thì chơi chung với mọi người một chút cũng được, dù sao cũng chỉ chơi một chút…đâu có gì ghê gớm lắm. Ừ! Chính là như vậy.
Tuy rằng trong lòng còn thắc mắc tại sao hôm nay Mai lại hùa theo mấy người còn lại, nhưng gặp phải mấy cô nàng bị gò bó lâu ngày thả ra liền tăng động thì…cô lập tức phải ném cái nghi vấn này ra sau đầu.
Thật ra cô không biết là…trước đó….
“Mai, giúp bọn này khuyên Nanami cùng tham gia trò chơi đi!” Trong trường học, Ikuta vẻ mặt cầu xin nói với Mai.
“Nhưng mà…” Mai thấy Ikuta và Sayuri vừa chạy tới lớp mình “Nhưng mà chắc gì mình nói thì Nanami sẽ đồng ý chơi cùng với mọi người chứ…” Mặc dù biết phần lớn thời gian Nanami không biểu lộ cảm xúc, không nhiệt tình là do thiếu ngủ, nhưng Nanami nhiều khi đã cố chấp rồi thì Mai cũng không có biện pháp lay động.
“Mình cảm thấy chỉ cần Mai mở miệng thì Nanami chắc chắn sẽ mềm lòng ~” Sayuri nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói “Hơn nữa khó có cơ hội được đi dã ngoại, nhất định phải khiến Nanami tham gia vào toàn bộ chuyến đi này.
“Thế nhưng…” Mai nhìn hai cô bạn, trong lòng vẫn có chút do dự.
“Đã vậy thì…” thấy Mai do dự, Ikuta xoay người từ bên trong balo lấy ra một túi giấy ném lên bàn ngay trước mặt Mai “Nếu Mai nguyện ý hỗ trợ, cái này sẽ cho Mai!”
“Cái này là?” Nhìn túi giấy trên bàn, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Mai vẫn cầm lên mở ra xem bên trong là gì.
“Ảnh chụp học sinh của Nanami từ tiểu học cho đến cấp 2.” Thấy Mai rút xấp hình ra từ trong túi giấy, Sayuri cười giải thích “Có ảnh Nanami mặc đồng phục bóng rổ, ảnh Nanami vừa đi vừa buồn ngủ mơ màng, nhả thiếu nữ Nanami tóc dài thướt tha trong bộ đồng phục, ảnh Nanami hoảng hốt khi thấy sâu, ảnh…” Sayuri giới thiệu từng hình từng hình một.
“Vốn muốn cùng Sayuri đem mấy tấm hình này bán giá cao cho câu lạc bộ báo chí của trường, cần phải kinh doanh để thêm chút tài chính cho Nogizaka BAND mà! Trước đó thì ảnh chụp của Yumi đã được “Hội fan gơ của Yumi” mua với giá cao rồi, ảnh của Nanami hình như bên câu lạc bộ báo chí rất quan tâm đó…” Ikuta lộ vẻ mặt do dự khổ sở nói “Nhưng nếu Mai nguyện ý hỗ trợ thì những tấm ảnh có một không hai này sẽ cho…”
“Mình giúp!” Không hề do dự, Mai nở nụ cười sáng lạng đem mấy tấm ảnh trên bàn thu vào trong túi giấy, nhẹ nhàng cất đi “Cứ giao cho mình!”
Thế là…
“Được rồi! Mình không chơi đâu!” Ngồi ở góc trong cùng ở đuôi xe khách, Nanami mặt không không tình nguyện nói.
“Chơi với mọi người đi mà~” Ngồi ở bên cạnh Nanami, cô cười dụ dỗ cái người mà dùng cách gì cũng không chịu kia.
“Chấp nhận thua cuộc đi!” Ngồi ở phía trước, Ikuta vừa quay lại nói với Nanami vừa thậm thụt lén lút làm gì đó với Sayuri.
“Cái này không phải chấp nhận hay không mà là các cậu ép mình chọn trúng!” Nhớ tới sự việc bảng phi tiêu vừa rồi, Nanami tức giận phản bác.
“Nanami-chan.” Bị Ikuta nói gì đó, Ikoma chạy lại chỗ Sayuri cầm lấy một ly nước có nắp đậy lại đi tới chỗ Nanami rồi đưa cho cô “Cái này cho chị này.”
“A! Cảm ơn.” Nanami rất tự nhiên nhận lấy ly nước mà Ikoma đưa cho.
“Tóm lại cứ uống chút nước trước đã.” Cầm lon nước trái cây lên uống một ngụm, Ikuta vẻ mặt rất tỉnh nói “Sau đó mới tiếp tục bàn về vụ chơi trò chơi của Nanami.”
Không biết có nhìn nhầm hay không, Mai hình như vô tình thấy Sayuri và Ikuta cầm trên tay cái gì đấy…như là ớt?
Nhìn Ikuta và Sayuri cười trộm thu hồi hủ ớt, Mai quay sang nhìn Nanami vừa uống một ngụm nước có thành phần không xác định được, đồng thời còn cảm thấy khi Nanami uống vào thì mọi người xung quanh đều lén hít một hơi, tập trung tinh thần nhìn về phía Nanami có biểu hiện rất bình thường tự nhiên từ đầu cho đến cuối không có bất cứ phản ứng gì.
“Có chuyện gì sao?” Thấy mọi người im lặng nhìn mình, Nanami bình tĩnh quay sang hỏi.
Mọi người cùng lúc lắc đầu.
“Kỳ quái!” Không biết tại sao Nanami lại không có phản ứng gì, Ikuta vẻ mặt không hiểu hỏi Nanami “Cho mình mượn một chút!” sau đó cầm lấy ly giấy trên tay Nanami rồi uống vào một ngụm.
Mấy giây sau...
“Cay quá má ơi!!” Ikuta vẻ mặt đau khổ nhìn Sayuri “Nước! Nước!” vừa kêu vừa giật lấy bình nước uống một hơi.
“Nanami thật lém lỉnh!” Thấy Ikuta vẻ mặt đau khổ còn Nanami ở một bên cười trộm, Mai nhỏ giọng nói với đối phương.
Nanami không đáp lời mà chỉ mỉm cười với cô, sau đó quay sang nhìn Ikuta đang liều mạng uống nước để dập lửa.
Trên đường đi, cả nhóm ở trên xe chơi trò chơi, thẳng cho đến khi xe đến một khu nhà nghỉ bằng gỗ, cao ba tầng theo lối kiến trúc nhà truyền thống của Nhật, nóc nhà làm từ gỗ lợp ngói, song cửa sổ gỗ được điêu khắc tỉ mỉ tạo cảm giác thoải mái và cổ kính…
“Oa a~” Ikoma nhảy ra khỏi xe đầu tiên, nhìn căn nhà trước mắt thì thốt lên tán thưởng “Thật đẹp quá!”
“Cảm giác rất tuyệt vời ~” Sayuri xuống sau cũng khen.
“Nghe mình nói này, đây chính là khu nhà mà Nogizaka BAND và tiểu đội sẽ ở trong ba ngày!” Vừa xuống xe, Reika thông báo với mọi người.
“Tiểu đội gì cơ?” Nanami vừa bước xuống theo sau Mai và Maimai nghe thế liền hỏi.
“Nogizaka BAND là bốn người chúng ta.” Ikuta vừa nói vừa chỉ vào cô, Yumi và Ikoma. “Mà nhóm fan hâm mộ của chúng ta sẽ gọi là tiểu đội Nogizaka BAND.” Sau đó chỉ vào Mai, Sayuri, Reika và Maimai đang đứng chung một chỗ.
“Quyết định hồi nào thế?” Sao Nanami lại có cảm giác ngày hôm nay cô luôn nhận thức chậm hơn mọi ngày nhỉ?
“Mới quyết định.” Sayuri cười trả lời câu hỏi của cô, khiến Nanami cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi rất ngốc.
Nanami lại thở dài lần thứ n trong ngày hôm nay.
“Chúng ta rốt cuộc đã bao nửa cái nhà nghỉ này rồi.” Ikuta cười cười nói với mọi người.
“Là sao?” Nghe Ikuta nói, Mai nhìn khu nhà này rồi hỏi.
“Chúng ta có hồ nước nóng dùng để ngâm mình cho riêng mình, tức là chỉ dành riêng cho Nogizaka BAND và tiểu đội ngâm mình thôi.” Ikuta đưa mắt nhìn khắp khu nhà rồi đáp.
“Khu nhà lớn như vậy, chỉ có mấy người chúng ta ngâm mình trong suối nước nóng, có phải là quá phô trương rồi không?” Yumi kinh ngạc hỏi.
“Là tại mình không muốn bị người khác làm phiền!” Ikuta nói với vẻ mặt “không thành vấn đề” sau đó còn vỗ vỗ vai Yumi “Yên tâm đi! Tài chính của Nogizaka BAND vẫn khá sung túc, thật ra hơn phân nửa phải cảm ơn Yumi rồi!”
“Hả? Vì sao…” Nghe Ikuta nói, Yumi có chút không hiểu.
“Quả nhiên là Ikuta đại tiểu…a…” đứng ở bên cạnh Yumi, Nanami đang định cảm thán Ikuta quả thật là một đại tiểu thư, lời nói còn chưa nói hết thì Yumi đã rất nhanh phản ứng kịp đưa tay che miệng cô lại.
“Ikuta đang cầm trên tay bình thủy bằng inox, cái đó mà ném tới thì đừng nói là cậu, ngay đến mình cũng không đỡ nổi, không muốn bị thương thì đừng có mà nói ra.” Yumi nhỏ giọng cảnh cáo bên tai cô.
Nghe Yumi nhắc nhở, Nanami đưa mắt nhìn tới tay Ikuta thì thấy đúng là đang cầm một bình thủy trông rất nặng, giật mình phát hiện thiếu chút nữa bản thân đã đùa giỡn với sinh mạng của mình, Nanami cảm động suýt khóc, quay sang gật đầu cảm ơn lời nhắc nhở của Yumi.
Cả đám theo chân Ikuta bước vào nhà, lập tức có mấy cô mặc Kimono tiêu chuẩn bước ra xếp thành hai hàng cúi chào các cô, thấy Ikuta sau đó cùng người phụ trách khu nghỉ dưỡng bàn luận gì đó, mấy người còn lại tranh thủ tản nhau ra đi ngắm khu nhà.
“Ở đây có nói ngâm suối nước nóng sẽ rất tốt cho khớp xương!” Nhìn bảng giới thiệu của suối nước nóng, Ikoma hưng phấn nói “Có thể trị chứng đau nhức xương.”
“Ikomachan là ông lão à? Bình thường con gái người ta sẽ quan tâm đến chuyện tốt cho da dẻ trước chứ?!!” Sayuri đứng ở bên cạnh đâm cho một câu.
“Lan quyên gì tới chị!” Bình thường hay gặp nhau, vốn tuổi tác có chút chênh lệch, không biết tại sao chỉ cần hai người gặp nhau là bắt đầu xáp vào đấu võ mồm.
Cách đó không xa…
“Yumi-chan, cậu có giúp mình mang theo cái kia không…” Nanami mơ hồ nghe thấy đôi tình nhân nào đó đang thủ thỉ trò chuyện.
“Món nội y lần trước mình cùng đi mua hả? Hôm qua có để vào trong hành lý rồi!” Yumi cười đáp lại Reika một cách ăn ý “Màu đó rất hợp với Reika đó.” Nhìn hai người mập mờ nhìn nhau cười, Nanami có cảm giác mình vừa nghe được một chuyện không nên nghe.
Bên kia, Mai và Nanase đi về phía Sayuri và Ikoma vẫn đang đấu võ mồm.
“Sayuri là chị đó nha!” Sờ sờ đầu của Ikoma, Mai cười nhìn Sayuri và Ikoma rồi nói.
“Có chỗ nào giống chị chứ?!” Vẻ mặt bất mãn, Ikoma ôm lấy Nanase rồi chỉ vào Sayuri đang-cười-như-một-con-dở.
“Sayurin là chị đó ~” Sayuri lại tiếp tục trêu chọc Ikoma.
Thấy mọi người đều trò chuyện, đùa giỡn với nhau, Nanami yên lặng đi tới băng ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, trên đường tới đây Sayuri với Ikuta không ngừng quấy rối khiến cô không có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe, thừa dịp mọi người đều không chú ý tới, cô phải…
“Nanami mệt sao?” vừa định lợi dụng thời gian rãnh lén ngủ một chút thì chợt nghe giọng của Maimai.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment