(Ai đó mau tới kéo cái thứ kia ra khỏi chiếc xe đi!)
Ngay khi Nanami và
Nanase trò chuyện nhiệt tình thì Mai cầm theo hai cái ly vào phòng khách.
“Mình vừa sửa sang phòng dành cho khách lại một chút, Nanase với Ikoma cùng nhau ngủ
được chứ?” Đưa một cái ly trên tay cho Nanase, Mai ngồi xuống bên cạnh hỏi.
“Ừ, làm phiền cậu rồi.” Đưa tay đón lấy cái ly, Nanase cười đáp lại.
“Đừng khách sáo! Dù sao chúng ta cũng giống như những người chị của Ikomachan mà, đúng không?” Đặt cái ly còn lại lên bàn, Mai vươn tay khoát lên cổ Nanami rồi nhìn cô hỏi.
“Ừ…” Nhìn Mai đang cười rất tươi mà hỏi mình, Nanami chỉ có thể gật đầu theo.
Tối hôm đó, ở phòng khách trò chuyện với Ikoma và Nanase một lát rồi bốn người chia tay nhau về phòng ngủ, đắp chăn lên người đang muốn nhắm mắt ngủ thì Nanami cảm giác được người bên cạnh đưa tay ôm lấy cánh tay cô, cả người ghé sát vào người cô.
“Mai.” Quay đầu sang, cho dù trong phòng tối đen nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ bóng dáng và đôi mắt trong suốt của người nằm bên cạnh, Nanami nhẹ giọng gọi.
“Ừ?” Không biết là cố ý hay vô
ý mà Nanami cảm giác được một làn hơi nóng phả vào cô khiến cô cảm thấy khá nhột.
Đối với Mai, Nanami biết thái độ của cô với đối phương không giống với bạn bè bình thường, thích người ta là chắc chắn rồi, nhưng khi muốn mở miệng bày tỏ thì không biết phải làm sao để đem cảm giác trong lòng nói ra, không biết Mai có cùng cảm giác với cô hay không? Sẽ thích một người như cô chứ? Câu hỏi này thường khiến cô cảm thấy lo lắng, thế nhưng hôm nay cũng đã…vượt qua lằn ranh của bạn bè rồi nhỉ? Tuy rằng tỏ tình là một chuyện dễ xấu hổ nhưng chung quy cũng nên bày tỏ rõ ràng thôi! Đều đã đi đến bước này rồi….
Ừ! Phải tỏ tình thôi!
“Mai…” Ghét ghê!
Nanami cảm thấy hai má của mình nóng bừng lên, chẳng qua là tỏ tình thôi mà, có gì đâu phải sợ... “Mình thích…”
“Ừ…mình biết mà.” Còn chưa nói hết câu thì đã bị Mai cắt đứt, ngón tay Mai đặt trên môi Nanami ngăn cô nói tiếp “Bây giờ mà Nanami nói ra thì mình sẽ không thể ngủ được đâu.” Nanami có thể cảm nhận chân của Mai như vô ý như cố tình quấn quít lấy chân cô, Mai nghẹ nhàng nói.
Cô hiện giờ cũng không biết có thể ngủ được hay không nữa…
“Nhưng mà…” đang muốn nói thêm thì Nanami cảm giác được làn môi mềm mại của Mai dán lên môi cô.
Rất tự nhiên đáp trả, môi lưỡi giao hòa, thân thể dần nóng lên, dần dần khi cơ thể ghé sát vào nhau, bàn tay Nanami không tự chủ được mò dọc theo áo thun của Mai mà thâm nhập vào, từ từ theo cánh eo cong cong của Mai mà đi lên trên…
Căn bản là không thể chống lại mê hoặc…
“Ư…” có chút kháng nghị, Mai bắt được bàn tay tham lam đang thâm nhập vào trong áo thun “Không được…”, một tay khác vịn lên vai cô, miệng nở nụ cười mang chút ý cảnh cáo.
(Tưởng tượng Mai nói “Yamete!!” *phọt máu*)
“Là Mai mở đầu mà…” hành động bị ngăn cản, Nanami có chút bất đắc dĩ nhìn đối phương.
“Cậu quên lời của Ikoma rồi sao?” Mai cười hỏi.
Nghe Mai nhắc, Nanami nhớ lại chuyện vừa xảy ra trước khi về phòng ngủ.
Khi mọi người chuẩn bị vào phòng ngủ, Ikoma lộ vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm cô và Mai.
“Gì vậy?” Thấy Ikoma ôm búp bê Teeeen-chan nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, Nanami nhịn không được mở miệng hỏi.
“Nanamin cùng Maiyan
lát nữa có khi nào ở trong phòng làm mấy cái chuyện hú hí gì với nhau không?” Ikoma vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Đương…đương nhiên sẽ không rồi!” Nghe Ikoma nói thế Nanami khẩn trương đến mức mém tý cắn phải lưỡi, còn nhớ lại mấy lần thiếu chút nữa đã cùng Mai abc xyz rồi. (/*o*)/
“Là vậy sao~” vẫn vẻ mặt chất vấn, Ikoma nhìn cô “Cứ cảm thấy người lớn mấy người sẽ làm ba cái chuyện gì kì thú lắm chứ~”
Chuyện kì thú gì chứ, con nít con nôi mà cứ nghĩ ba cái chuyện tầm bậy tầm bạ…cô mới không có
đi làm mấy cái chuyện hỏng bét đó
ấy chứ!
Kết quả Nanami tràn đầy tự tin, bây giờ khi cảm nhận được cơ thể trong vòng tay mình
đang không ngừng giãy dụa, không lẽ là…
“Là cậu cố
ý?” Nhìn Mai đang nở một nụ cười rất tươi, Nanami không nhịn được hỏi câu hỏi mà trong lòng đang thắc mắc.
“Nếu đúng thì làm sao?” Thấy Mai hoàn toàn không có
ý chối bỏ, hơn nữa còn cười tươi hơn mà hỏi lại, Nanami cảm thấy…đúng là không biết phải làm sao.
Trong lòng thở dài bất đắc dĩ, Nanami một lần nữa nằm xuống giường đắp chăn lại.
Tỉnh táo tỉnh táo lại nào! Bất quá chỉ là người ta có một chỗ có size lớn hơn mình một chút, toàn thân trên dưới hấp dẫn hơn mình một chút, lúc thấy người ta thì mình có hơi mất tự chủ một chút, cộng thêm…bản thân mình cũng thích người ta một chút, ngoài những điều đó ra thì không còn gì nữa, cho nên, Hashimoto Nanami, cô nên tỉnh táo lại một chút đi!
Tuy rằng tự nhủ như vậy, nhưng Nanami cảm thấy trong lòng cũng không khá hơn chút nào, trái lại càng ngày càng không thể bình tĩnh lại được.
Mà hết lần này đến lần khác, Mai ở bên lại ôm lấy cánh tay cô, còn rất tự nhiên hôn lên má cô một cái.
“Ngủ ngon.” Mai thì thầm bên tai cô rồi ôm chặt lấy cánh tay cô rồi nhắm mắt lại.
Ngắm Mai ở bên cạnh nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đặn, hiện tại tâm tình của Nanami đang rất phức tạp, đại khái là có chút mất mác có chút thở dài còn có chút cảm thấy may mắn. Nanami đưa tay vén sợi tóc rủ xuống trước mặt Mai.
Haizz…nhưng mà…bản thân cô thực sự rất thích Mai!
Ngắm khuôn mặt say ngủ của Mai, hơi thở đều đặn mang theo hương vị trên người Mai khiến Nanami không hiểu sao lại có cảm giác an tâm, cảm giác này trong phút chốc khiến cả người cô thả lỏng, dần dần chìm sâu vào mộng đẹp.
…
Bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, nhìn
Nanami đang ngủ say bên cạnh, Mai khẽ cười hôn nhẹ lên má Nanami rồi mới nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay đang ôm lấy mình, vào phòng tắm rửa mặt chỉnh trang lại một chút, vừa bước ra phòng khách thì
đã thấy Ikoma và Nanase không biết đã thức dậy từ lúc nào đang ngồi nói chuyện.
“Mau xóa đi!” Nanase
bất mãn nhìn Ikoma đang cầm điện thoại di động nói.
“Không sao mà!” Ikoma
vừa nhìn màn hình điện thoại vừa cười nói “Không phải rất thú vị sao?”
“Chuyện gì thế?” Mai đi tới bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Ikoma vừa lén chui vào phòng của hai người chụp lại cảnh hai người đang ngủ, mình đang kêu em ấy xóa đi…” Lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, Nanase trả lời. “Ikomachan, nhanh xóa đi, nếu không không thèm để ý tới em nữa!”
“Nhưng mà em cảm thấy mấy tấm hình này rất đẹp mà…” Ikoma nói với vẻ mặt đáng tiếc, sau đó đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Mai nói “Maiyan, em muốn uống nước.”
Trên màn hình điện thoại là hình Nanami ôm lấy Mai, hai người dựa vào nhau rất thân mật mà ngủ.
“Trong tủ lạnh có nước trái cây đó, được không?” Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, Mai trả lời.
“À! Để mình đi lấy.” Nanase nghe thế liền đứng lên đi vào nhà bếp.
“Làm phiền cậu vậy.” Dời ánh mắt khỏi điện thoại, Mai nở nụ cười với Nanase, sau đó quay sang nói với Ikoma bên cạnh “Ikoma, mấy tấm hình này….”
“Được rồi ~ em sẽ xóa mà…” tưởng rằng bị bắt xóa ảnh, Ikoma bất đắc dĩ nói.
“Không phải!” Mai vội giữ lấy cánh tay Ikoma ngăn không cho xóa ảnh đi.
“Gửi hình này qua cho chị đi.” Vô cùng chăm chú, Mai lấy điện thoại của mình ra rồi nói với Ikoma.
Sau khi bị Mai đánh thức từ giấc ngủ, Nanami mơ mơ màng màng cùng mọi người thưởng thức bữa sáng phong phú do chính tay Mai làm, sau đó bốn người chậm rãi đi đến địa điểm tập hợp, bởi vì ngủ không đủ giấc nên Nanami vẫn nửa mê nửa tỉnh, đến mức Ikoma lén chạy ra sau lưng cô chơi trò “tập hậu” cô cũng không có sức mà đánh trả, đầu óc rỗng không, hai chân máy móc bước theo sau mọi người.
Thông thường Nanami cần cả một bữa sáng để đầu óc cô có thể hoạt động bình thường, thế nhưng ngày hôm nay…vừa mới tới địa điểm tập hợp, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trong nháy mắt Nanami hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đứng trân trân ra đó, Nanami và Ikoma đờ người ra nhìn hình ảnh trước mắt.
Ở phía trước, Ikuta và mọi người đang đứng trước một chiếc xe khách hai mươi mấy chỗ ngồi, cả đám đang hào hứng trò chuyện, nhưng chuyện khiến Nanami khiếp sợ không phải điều đó mà là…
“Đây…đây là cái gì?!” Cảnh tượng trước mắt rất dọa người, khiến Nanamai ngay cả nói chuyện cũng bị cà lăm.
“Quá tuyệt vời!” Ngược lại, Ikoma bên cạnh lại mang vẻ mặt ngạc nhiên hứng thú chạy về phía chiếc xe.
Tuyệt cái đầu ấy!
Trên thân xe có in
nguyên cái hình ảnh bốn người trong ban nhạc các cô cùng chụp trong buổi diễn ở quán bar lần trước, hơn nữa lần đó Ikuta và Ikoma còn đề nghị mọi người phải làm tư thế thật “bốc” và vẻ mặt phải thật ngầu….
Thật…thật là mất mặt mà…
“A~! Thật thú vị!” Mai ở bên cạnh lại bật cười nhìn chiếc xe trước mắt.
“Đây là do Ikuta làm sao?” Đắng lòng đi theo Mai và Nanase, Nanami nghe thấy Ikoma hưng phấn hỏi Ikuta.
“Đặc biệt mời người làm cho đó! Tuyệt lắm đúng không?” Ikuta cười rạng rỡ chỉ lên thân xe hỏi “In hình như vậy lúc đi ra ngoài cũng có thể tuyên truyền cho Nogizaka BAND, nhìn rất đẹp đúng không?”
“Có thể đem cái đó…Tháo xuống không?" Nàng yếu ớt mở miệng kêu Ikuta đem cái panel tháo xuống, nhưng mà…
Thế nhưng không hiểu sao mọi người lại cảm thấy ý tưởng này rất tốt, kết quả là sau N lần ý kiến của cô bị bỏ qua, Nanami chỉ có thể bất đắc dĩ theo mọi người lên xe, vừa lên xe lập tức cả đám liền chạy về phía cuối xe giành chỗ, ghế phía sau xếp thành hình chữ U, ở giữa còn có một cái bàn nhỏ, Nanami không chút do dự lựa chọn chỗ trong cùng bên phải nơi ít bị chú ý tới.
“Này! Này! Mọi người lại đây chơi trò chơi!” Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chợt Reika quay về phía mọi người hô lên.
Mọi người tựa hồ rất ăn ý mà làm bộ không nghe thấy lời nói của Reika, người đang ăn bánh thì tiếp tục ăn bánh, người đang trò chuyện thì tiếp tục trò chuyện, người đùa giỡn thì tiếp tục đùa giỡn, hoàn toàn không coi Reika ra gì.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment