Khi còn đang hồi tưởng lại, thì điện thoại đi động đặt bên cạnh quyển sách bỗng rung lên báo hiệu có tin nhắn, cầm điện thoại xem thì thấy đó là tin nhắn nhắc nhở lịch trình công tác, xem lướt qua nội dung Mai nhắn lại xác nhận rồi để điện thoại sang một bên, ánh mắt lại tiếp tục nhìn cái tên được ghi trên sách.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2 trở thành một học sinh cấp 3, Mai bắt đầu nghiêm túc suy xét con đường và mục tiêu trong tương lai của mình, có một lần qua sự giới thiệu của giáo viên Mai đăng ký khảo nghiệm làm người mẫu ảnh cho một tạp chí thời trang, không ngờ sau đó lại được chọn, tuy trước kia đã xem xét qua nhiều con đường khác nhau nhưng làm nguời mẫu thì chưa bao giờ nằm trong số đó nên trong khoảng thời gian đó Mai có chút bối rối, nhưng sau đó do người nhà và giáo viên động viên, cô quyết định cố gắng thử sức mình, kết quả nhận được lời nhận xét rất khả quan, cuối cùng không bao lâu sau khi Mai tốt nghiệp trung học thì được công ty quản lý người mẫu ký hợp đồng làm người mẫu độc quyền cho tạp chí.
Đối với công việc cô luôn giữ vững suy nghĩ phải cố gắng làm tốt nhất, dù không nghĩ tới việc đạt được vị trí cao trong công việc này nhưng vẫn luôn dùng hết sức mình để hoàn thành công việc, vì suy nghĩ này nên cô không quá chú trọng đến được và mất, ngược lại khiến cho công việc ngày một thuận lợi, trải qua nhiều kinh nghiệm khác nhau, đồng thời cũng quen được nhiều đồng nghiệp ở các công ty khác, tuy rằng không phải ai cũng dễ thân cận, nhưng cô cũng vì thế mà có không ít bạn tốt.
Trong đó giống như Sayuri vậy, tuy khác công ty quản lý nhưng đều là người mới có cùng độ tuổi, do công việc chụp ảnh cho tạp chí nên thường xuyên gặp nhau, ban đầu chỉ lịch sự chào hỏi nhưng lâu dần phát hiện đối phương là một cô gái đơn thuần, gần gũi và không có tâm cơ, hơn nữa lại hay chạm mặt nhau nên cũng dần có cảm tình với nhau, vào thời gian rảnh thường hẹn nhau ra ngoài dạo phố, ăn uống,…lúc công tác cũng hay nói chuyện phiếm hoặc đùa giỡn với nhau, Sayuri trở thành một người bạn tốt, quan trọng hơn là, cũng vì quen với Sayuri mà khiến Mai một lần nữa gặp lại người ấy.
Ở hiện trường chụp ảnh lần thứ hai gặp được người ấy, mái tóc dài trong ấn tượng đã được cắt ngắn lại một cách gọn gàng, nhưng ngũ quan thì rực rỡ như trong ấn tượng của cô, cố nhớ lại một ít thông tin nhưng vì trôi qua đã lâu nên Mai lập tức hỏi người đại diện thân phận của đối phương, tuy chỉ nhận được đáp án đó là trợ lý của Sayuri nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy…đó là cô gái lúc đó.
“Cậu ấy là bạn thân của mình, Hashimoto Nanami.”
Khi nghe Sayuri giới thiệu tên của người đó, Mai lập tức biết mình không có nhận lầm người.
Con đường của hai người đã tách nhau ra, đánh một vòng lớn rồi cuối cùng lại giao nhau.
“Chào bạn, mình là Shiraishi Mai.” Nghe Sayuri giới thiệu về bản thân mình, Mai cười nói với Nanami đang đứng trước mặt.
Thật ra trước đấy cảm giác của cô đối với Nanami phần nhiều là hiếu kỳ, sau đó khi chứng kiến sự biến đổi của Nanami khi tham gia vào trận đấu bóng rổ thì chuyển sang khâm phục, nhưng đó chỉ vỏn vẹn là một chút hảo cảm đối với một người không quá quen thuộc nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên từ việc hai bên tự giới thiệu với nhau đồng thời ánh mắt giao nhau vài lần có thể đoán ra là Nanami không nhớ đến cô, nhưng nghĩ lại cũng không bất ngờ, đối với Nanami mà nói cô chỉ là một người mà cô ấy ngẫu nhiên gặp được trong một buổi luyện tập với đội bóng rổ mà thôi, hơn nữa lúc ấy Nanami còn đang trong tình trạng buồn ngủ, đến bây giờ lại trải qua mấy năm trời nên không nhớ đến cô cũng là chuyện thường.
Thông qua Sayuri, lần đó coi như là lần đầu tiên cô và Nanami trở thành bạn bè thật sự, sau đó cùng mọi người ăn uống rồi được Nanami đưa về nhà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cô đã nhìn thấy một Nanami cùng trong ấn tượng của cô không giống nhau.
Thì ra Nanami cũng không lạnh lùng như cô tưởng, bình thường sự lạnh nhạt của cô là do buồn ngủ hoặc do không có hứng thú nên khiến người khác hiểu lầm mà thôi. Thật ra Nanami thỉnh thoảng cũng mắc lỗi hoặc làm ra biểu cảm hài hước, nhưng đó cũng chỉ ở trước mặt bạn bè thân thiết mà thôi. Thật ra Nanami là một người rất dịu dàng, có điều không phải qua lời nói mà thường dùng hành động âm thầm thể hiện điều đó. Thật ra cũng có rất nhiều thầm thương trộm nhớ cô ấy nhưng hình như cô ấy hoàn toàn không chú ý đến điều đó, mà quan trọng nhất là…
Thật ra cô cũng dần dần…có chút thích Nanami rồi…
Tuy rằng không thể không thừa nhận cô ở lần đầu chính thức làm quen với Nanami đã đề nghị cô ấy làm trợ lý cho mình là một việc làm tùy hứng mà thôi, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy rất may mắn vì đã làm ra quyết định đó, bởi vì người thích Nanami ngoài cô ra còn có một cô gái khác rất xuất sắc đó là người bạn cùng lớn với cô Fukagawa Mai.
Maimai là một cô gái rất dịu dàng, khiến người khác cảm thấy yên bình thoải mái, tính cách lại rất tốt bụng khiến cho Mai dù mới quen không lâu cũng trở nên rất thích, một nữ sinh như vậy trong mắt các nam sinh rất có sức hút, chính bản thân cô ở trong lớp cũng rất thân với Maimai, nói chung Maimai là loại nữ sinh dù làm bạn thân hay làm bạn gái đều là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như cứ thán phục đối thủ như thế thì…
Thật sự có chút nguy hiểm…
Đặc biệt là việc Nanami rõ ràng biết Maimai thích mình nhưng vẫn thỉnh thoảng đánh lẻ với nhau, khiến cô cũng hay làm ra những hành động khác thường, có lẽ đây là lòng đố kỵ của phụ nữ đi? Cảm nhận được điều này, gần đây Mai có chút phiền não.
Gần đây bản thân cô muốn trở thành một cô gái hoàn mỹ và thành thục thì đáng ra không nên có suy nghĩ như vậy mới đúng?
“Maiyan!!” Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, trong lúc thất thần đã không ý thức được đã đến giờ tan học, Mai nhìn thấy Sayuri và Reika đi đến chỗ mình “Buổi tối có công tác không?! Cùng đi ăn cơm đi!”
“Được chứ!” Nghĩ lại thì gần đây làm việc nhiều quá, cũng nên cùng bạn bè ra ngoài nhiều một chút “Có muốn rủ luôn Yumi với Nanami luôn không?”
“Vừa rồi đã hỏi thử rồi.” Reika bất đắc dĩ lắc lắc điện thoại đi động trên tay “Yumi nói đêm nay phải luyện tập chăm chỉ được đi biểu diễn.”
“Vừa gọi điện thoại cho Nanami cũng nói thế.” Nghe Sayuri nhắc tới tên của Nanami, Mai hình như chợt nhớ ra, len lén dùng tay che quyển sách có viết tên Nanami “Cậu ấy nói rằng Ikuta nói tối nay không ai được đến trễ nên nhất định phải đi.”
“Chúng ta có thể đi xem mấy cậu ấy luyện tập không?” Reika đột nhiên nhanh trí đề nghị “Đến bây giờ vẫn chưa được xem mấy cậu ấy luyện lần nào nữa.”
“Đã hỏi rồi.” Sayuri bất đắc dĩ khoát tay “Ikuta nói là phải tạo cảm giác thần bí nên trước khi chính thức lên diễn thì không ai được phép xem bọn họ luyện tập, ngay cả chúng ta cũng không cho.” Vừa nói vừa đan hai ngón tay tạo thành chữ X.
“Vậy thì tối nay là khoảng thời gian của đám con gái bọn mình rồi!” Vừa cười vừa nói, Mai biết gần đây Nanami bọn họ thật sự rất nghiêm túc luyện tập.
Vì vậy, sau giờ học, mấy người các cô đi đến mấy khu náo nhiệt để dạo phố, Sayuri còn hẹn thêm Nanase nữa, vì có Ikoma nên Mai đã nhiều lần tiếp xúc với Nanase nên cô thấy không xa lạ gì, mấy người các cô vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
“Mấy món ở quán hồi nãy ăn ngon thật đấy!” Ăn cơm xong các cô lại tiếp tục đi dạo, Sayuri vừa cười vừa nói “Bầu không khí trong quán cũng rất tuyệt.”
“Lần sau muốn đi cùng với Yumi quá ~” đồng cảm gật đầu, Reika nhìn điện thoại đi động “Này Sayuri! Mình nên ăn món nào đây?” Vừa đi tới vừa giơ điện thoại ra trước mặt Sayuri hỏi.
“Món này! Mình đề cử món này, ăn cực kì ngon luôn!” Sayuri nghiêm túc chỉ vào một hình ảnh trong trên màn hình điện thoại “Lần sau hẹn Yumi và Nanami đi cùng đi!” làm động tác OK với Reika, Sayuri tiếp tục nói.
“Yumi và Ikomachan thì được chứ Nanami nhất định sẽ thấy phiền phức không muốn đi đâu…” Nanase nói ra khả năng mà ai cũng cảm thấy có thể xảy ra.
“Mạnh mẽ kéo cậu ấy theo là được!” Sayuri dùng giọng “chỉ là chuyện nhỏ” nói “Cứ giao cho chị đây!”
“Sayuri ở mặt này là vô địch luôn!” Nghe Sayuri nói, cả đám đều bật cười, nhớ lại quả thật nhiều lần đều là Sayuri túm được Nanami đang tính chạy trốn.
“Đó là đương nhiên!” Sayuri tự nhiên trả lời “A! Quán này hình như rất được!” sau đó đột nhiên dừng bước chỉ vào một quán ở bên đường.
Lời nói của Sayuri khiến cả đám đều dừng lại, nhìn bên ngoài cái quán kia đều là màu đen, hai cánh cửa mang cảm giác hiện đại đang mở rộng, trước cửa có một hàng người dài đang chờ để được vào, hai bên cửa còn có hai người đàn ông mặc đồ đen đang đứng.
“Đây là quán bar à?” Mấy người các cô nhìn bảng tên quán lấp lóe và mấy tấm pa-nô dán trên tường, Mai hỏi.
“Trên pa-nô có ghi tối nay có ban nhạc đến diễn Live!” Sayuri nhìn pa-nô một chút rồi hình như cảm thấy rất hứng thú hỏi mọi người “Có muốn vào xem một chút không?”
“A? Nên không? Mình chưa đi qua mấy chỗ như thế này….” Nanase có chút do dự.
“Nói không chừng được xem mấy ban nhạc khác biểu diễn có thể đưa ra ý kiến cho đám Nanami.” Sayuri hăng hái nói “Hơn nữa mình còn chưa từng vào quán bar nha!”
“Tuy rằng mình cũng muốn vào xem, nhưng nếu bị Yumi biết mình đến mấy chỗ này thì…” Reika vì một nguyên nhân khác mà lo lắng.
“Không phải chúng ta chỉ đi vào uống nước trái cây, nghe mấy bài hát rồi về thôi sao?” Nghe mấy người bạn nói, Nanase nghĩ nếu mọi người chỉ muốn nếm thử bầu không khí trong đó vậy thì đi cảm nhận một chút cũng tốt.
Sau khi bàn luận một chút về đề nghị đó, cả nhóm liền bước vào trong quán.
----------oOo----------
Vào bar xem live thế nào 2 băng đảng lại gặp nhau :v Ôi, định mệnh rồi !!!!!!!!!!!!!!
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeletemau úp lên nha, mình đang hóng đây
ReplyDeleteđúng là định mệnh :v
ReplyDelete