Lưu ý: Hiện đã vào năm học mới nên mình khá là bận, không thể online thường xuyên như trước nữa, nên mình sẽ set tự động post bài cho blog, nên các bạn hãy bookmark lại để update chương mới thường xuyên nhé!
Ps: Chương tiếp theo (17.1) sẽ là một chương phiên ngoại.
Ps: Chương tiếp theo (17.1) sẽ là một chương phiên ngoại.
“Cậu làm sao thế? Không phải nói là đi dạo phố sao? Kết quả lại đi đến nơi dễ gặp phải người khác tiếp cận như vậy chứ?” Không hiểu sao lại rùm beng lên, đứng cách các cô không xa, Yumi không vui hỏi Reika.
“Vậy còn cậu? Luôn miệng nói là đi luyện tập không phải cũng chạy đến đây sao, không cảm thấy rất quá đáng sao?” Lại giận hờn cãi vã của cặp tình nhân à? Nanami nhìn Reika không cam lòng tỏ ra yếu thế mà trả lời thì nghĩ thế.
“Không nói với cậu đương nhiên là có nguyên nhân, nhưng vừa rồi thằng con trai kia xáp lại gần cậu thế mà cậu không biết tìm một lý do gì đó để cách xa ra sao?” Hai người đang yêu rất thường hay khắc khẩu, mấy người các cô cũng không tiện xen vào nên chỉ đành im lặng đứng xem thôi “Cậu rốt cuộc có biết tới mấy chỗ như thế này có bao nhiêu nguy hiểm hay không?”
Mình cũng không phải là tới một mình mà đi với đám Sayuri, Mai với Nanase chứ bộ.” Reika bực bội đưa tay đẩy Yumi một cái vì dám gắt giọng với cô “Hơn nữa lúc đó đã cố gắng tìm cách thoát ra rồi, nhưng căn bản là không đi được đấy chứ!” Lúc mấy tên kia lúc đó vô cùng phiền phức, tuy rằng đứng cách hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ luôn tìm cơ hội rời đi.
“Cho dù có đi cùng người khác hay không thì ít nhất cậu cũng phải nói trước với mình chứ?” Không tức giận vì cái đẩy của Reika, nhưng Yumi vẫn cau mày không vui nhìn Reika nói tiếp “Mặc kệ việc mình có ở bên cạnh cậu hay không, chỉ cần cậu cần mình, thì mình sẽ lập tức chạy tới mà, chẳng lẽ cậu không thể ỷ lại vào mình nhiều hơn một chút hay sao?” Tuy rằng do cãi nhau nên giọng điệu cũng không được tốt nhưng có thể nghe được mấy câu sau của Yumi rõ ràng giọng điệu đã dịu đi rồi.
“Mình có gọi cho cậu!” Nghe xong Yumi nói, vành mắt Reika bỗng ngấn lệ “Nhưng mà cậu không có nhận điện thoại!” Kích động gần như là hét lên, Reika đẩy Yumi ra muốn chạy đi.
“Reika!” Lập tức! Thấy được động tác của Reika, Yumi nhanh chóng tiến tới, nắm lấy tay của Reika kéo cô trở về, giây kế tiếp, các cô nhìn thấy Yumi dùng tay xoa lên má của Reika rồi hôn xuống.
Lập tức, Nanami cảm thấy mọi người trong phòng nghỉ thấy một màn như vậy đều hít vào một hơi, mở to hai mắt nhìn trưng trưng vào hình ảnh “nam chính” cưỡng hôn “nữ chính” chỉ có trong phim, ngay cả Ikoma đang được Nanase bôi thuốc cho cũng há hốc mồm ra mà nhìn.
Thấy mọi người đều kinh ngạc, hai người hôn được một lúc mới mang theo lưu luyến mà tách ra, sau đó mới thâm tình nhìn nhau, thủ thỉ với nhau mấy câu đại loại như : “Mình là lo lắng cho cậu, cậu không biết sao?” Mấy câu nói hường phấn mùi mẫn tuôn ra không ngừng, Nanami nhìn thấy hai người vừa xóa bỏ hiểu lầm thì trở nên không còn nhìn thấy ai khác lại muốn tiếp tục hôn hít nhau…
“Khục khục…” Dù sao cũng có trẻ vị thành niên ở đây (Ikoma), huống chi cô cũng không mong muốn phải nhìn thấy mấy hình ảnh kích thích quá mức, cho nên trước khi hai người kia lại tiếp tục thì liền ho khan nhắc nhở hai cái con người đang đắm chìm trong bầu không khí hường phần tim bay tứ tung.
“A…xin lỗi…” Cuối cùng ý thức được trong phòng nghỉ vẫn còn có những người khác, hai người đều xấu hổ lúng túng xin lỗi.
Thấy đôi tình nhân cuối cùng cũng không còn hiểu lầm nhau nữa, bắt đầu ngồi vào ghế thoa thuốc, Nanami mới dời sự chú ý đến Mai đang ngồi bên cạnh.
Khi đã không nhìn thấy những hình ảnh kích thích nữa thì ý định muốn nói gì đó hồi nãy cũng tan biến, vốn là muốn chờ Mai nói gì đó với mình trước nhưng trên mặt Mai chỉ có vẻ không vui chứ không hề mở miệng, thậm chí khi thoa thuốc đau quá khiến cô kêu lên thì Mai cũng chỉ nhàn nhạt bảo cô phải nhịn đau một chút.
Hình như lại bị đối xử lạnh nhạt…
Ngay khi cô không biết phải làm sao thì Sayuri và Ikuta đã trở về, Ikoma đã chăm sóc vết thương xong vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Không có gì, đều giải quyết hết rồi.” Vác theo một túi đồ, Ikuta trả lời rất đơn giản “Tuy rằng làm bể mấy cái chai hơn nữa còn làm hỗn loạn cả quán, nhưng chủ quán nói không sao, thỉnh thoảng vẫn có thể đến biểu diễn.”
“Mấy kia giải quyết sao rồi? Không phải luôn kêu gào ba mình là giám đốc công ty này nọ sao?” Nhớ lại mấy lời kêu gào hồi nãy cũng biết gia thế của mấy tên kia cũng không yếu, khiến Reika đang băng bó cho Yumi cũng khó hiểu hỏi.
“Không có gì! Chỉ là đưa danh thiếp của ba mình cho bọn họ thôi.” Ikuta giải thích giống như là nói một chuyện rất bình thường “Bọn chúng không nói gì nữa mà liền rời đi! Được rồi! Hình như cũng tiện tay bỏ tiền bồi thường cho tổn thất của quán rồi.”
“Ikuta đại tiểu thư, ba của cậu là..” Mấy tên phiền phức phách lối vậy mà không nói một câu đã rời đi, có thể thấy ba của Ikuta chắc chắn là một nhân vật không tầm thường…
“Không được gọi là tiểu thư!” Nghe Nanami nói thế, Ikuta lập tức từ trong túi lấy ra một lon nước ném mạnh về phía cô.
“Nguy hiểm!!” Luống cuống bắt được ám khí Ikuta ném tới, Nanami nhìn lon nước lạnh trên tay, cười khổ đánh mắt xin lỗi với Ikuta đang trừng mắt nhìn mình.
“Ba của Ikuta hình như ở trong nước rất có thế lực…” Sayuri cầm lon nước trên tay đi tới bên cạnh cô rồi nói “Nhưng mình cũng không rõ ràng lắm, nếu Nanami không muốn tiêu đời dưới tay của Ikuta thì mình khuyên cậu không nên hỏi cậu ấy.”
“Mình cũng nghĩ thế…” Có thể khiến cho mấy tên công tử coi trời bằng vung không hó hé lời nào đã rời đi, có ngu cũng hiểu được ba của Ikuta là một nhân vật có máu mặt.
Nhìn Ikuta đang phân phát nước cho mọi người, nhấp một ngụm nước ngọt, trong lòng Nanami càng thêm khẳng định Ikuta là một đại tiểu thư thật sự.
Sau khi băng bó vết thương rồi một lần nữa chính thức xin lỗi chủ quán, mấy người các cô tách nhau ra hướng về phía nhà mình. Trước khi về nhà, Nanami suy nghĩ một chút rồi nhìn Mai đang vẫy tay chào tạm biệt mấy người còn lại, thái độ và vẻ mặt vẫn dịu dàng thân thiết như thế, so với thái độ khi thoa thuốc cho cô hoàn toàn khác nhau.
“Này…để mình đưa cậu về!” Trong lòng nhận định rằng Mai không vui là do mình, thừa dịp chỉ còn lại 2 người các cô, Nanami quay sang nói với Mai.
“Ừ…” Vẫn khuôn mặt không mấy vui vẻ, Mai chỉ gật đầu lạnh nhạt trả lời.
Kết quả, hai người từ lúc đi tới trạm tàu điện, lên tàu rồi tới khi cả hai xuống trạm vẫn không nói một lời, cho đến khi ra khỏi nhà ga, Nanami đã không nhịn được nữa…
“Mai.” Nanami cảm thấy không thích cảm giác lúng túng này, cô níu tay Mai lại.
“Ừ?” Dừng bước lại nhìn cô, tuy rằng khuôn mặt Mai dù không nở nụ cười vẫn rất xinh đẹp…thế nhưng Nanami thật sự không thích cảm giác này…
“Cậu đang giận sao?” Nanami không hiểu lý do khiến Mai giận, nhưng có thể đoán nguyên nhân là sự kiện vừa xảy ra.
“Không có.” Đôi mắt to tròn, trong suốt nhìn Nanami một lúc, Mai trả lời đơn giản rồi tránh khỏi tay cô, tiếp tục đi tiếp.
“Mai!” Rõ ràng là khẩu thị tâm phi (lời nói khác với suy nghĩ), Nanami vội vàng chạy theo, lần này cô trực tiếp ngăn trước mặt Mai, ép Mai đối mặt với cô.
“Mình đã nói nguyên nhân rồi.” Vì Nanami ngăn trước mặt nên Mai phải dừng lại, yên lặng nhìn cô một lúc rồi nói “Rõ ràng có cách khác để giải quyết, thế nhưng Nanami lại dùng cách khiêu khích dễ khiến đối phương tức giận nhất, nếu bọn họ cầm lấy chai thủy tinh hoặc vũ khí gì nguy hiểm hơn thì cậu có biết hậu quả có biết nghiêm trọng thế nào không?
Nhìn Mai nhăn mày lộ vẻ rất nghiêm túc có thể thấy Mai thật sự đã giận, Nanami có chút chột dạ cúi đầu.
Tuy rằng xông ra là không sai, nhưng khi nói chuyện với đối phương lại lựa chọn cách thức không tốt nhất, thế nhưng…lửa giận trong lòng khiến cô chỉ muốn ngay lập tức dạy cho đối phương một bài học, cho nên lúc ấy quả thật có suy nghĩ lao lên đánh nhau với mấy tên kia! Đúng vậy, giống như Mai đã nói, nếu đối phương thật sự cầm vũ khí gì đó thì có thể ngày hôm nay không chỉ bị trầy trụa sơ sơ như thế này…
“Xin lỗi…” Biết Mai tức giận đều là do lo lắng, Nanami chỉ có thể thành thật nói lời xin lỗi.
Nghe Nanami thành thật nhận sai, Mai dừng lại nhìn cô một chút rồi lại vòng qua cô rồi đi tiếp, vốn cho là Mai sẽ nói gì đó với cô, nhưng gặp phải tình cảnh như thế cô cũng không biết phải làm sao nên đành tiếp tục đi theo phía sau.
Cùng đi với Mai qua khu nhà cao cấp có bảo vệ trông coi, cùng nhau đi thang máy lên đến trước cửa nhà Mai.
“Này…ngủ ngon nhé…” Nanami đi theo Mai đến trước cửa nhà, nhìn Mai đang nhập mật khẩu khóa cửa, không cách nào nhìn ra Mai có còn giận hay không nên Nanami chỉ đành nói thế.
“Vào đi.” Mai quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói.
“Hả?” Tưởng bản thân nghe lầm, Nanami nghi hoặc nhìn Mai đang mở cửa.
“Vào đi.” Mai lặp lại một lần nữa, lần này Nanami nghe rất rõ ràng.
----------oOo----------
Á à, xem ra chịu khó bị thương một chút nhưng bù lại được qua đêm ở nhà người đẹp thì cũng không có gì thiệt thòi nhỉ ? Không biết chap sau có hot scene k nhỉ :v ?
ReplyDelete