Nắm lấy tay Nanami đang như một đứa trẻ đòi được ngủ kéo vào phòng, sau đó chắc chắn rằng cô đã yên ổn nằm trong chăn trên chiếc giường ấm áp của mình, Mai tắt đèn trong phòng rồi mở chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường, không biết tại sao trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, Mai thở dài rồi nằm xuống cạnh Nanami.
“Mai” vừa mới nằm xuống thì nghe tiếng gọi mơ hồ pha chút nũng nịu của Nanami.
“Ừ?” Mai có thể thấy bóng dáng mơ hồ nhưng quen thuộc của đối phương dưới ánh đèn ngủ lờ mờ.
“Mai…” trong thời gian ngắn hai mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, nhưng Mai vẫn cảm giác được người bên cạnh bỗng nhiên nhích lại gần, tay vòng qua ôm hông cô, khi Mai đang ngạc nhiên không rõ cử động của đối phương thì…bên tai nghe được lời nói dịu dàng của Nanami “Mình thích cậu.”
“A?!!”đột nhiên được người mà mình thích tỏ tình, trong đầu Mai giống như bị máy bay ném bom oanh tạc đến mức không thể suy nghĩ.
Mai từng nghĩ qua việc thể hiện tình ý đối với Nanami, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cô vẫn băn khoăn là thái độ của Nanami, đối với cô…Nanami vẫn luôn duy trì khoảng cách như gần như xa, dù vậy nhưng cô vẫn kiên định và tự tin với tình cảm của mình, vốn định sẽ nuôi dưỡng tình cảm thêm sâu đậm rồi mới bày tỏ với Nanami, không ngờ rằng…ngược lại lại nhận được lời bày tỏ của đối phương trước…
Tuy rằng sự việc không phát triển theo hướng mà cô dự đoán, thế nhưng…nhiều khi đốt cháy giai đoạn tới luôn khúc quan trọng cũng không phải là chuyện gì xấu.
“Thích của Nanami là thích mà mình đang nghĩ sao?” Không muốn bản thân hiểu lầm, Mai quyết định hỏi cho rõ ràng.
Dằn xuống trái tim đang đập loạn nhịp, câu hỏi của Mai đổi lại là sự trầm mặc của đối phương.
Vốn cho là Nanami đang suy nghĩ nên chưa trả lời, cho nên Mai nghiêm túc chờ hồi đáp, nhưng qua mấy phút đồng hồ mà người bên cạnh vẫn không có câu trả lời, cho nên cuối cùng Mai không nhẫn nại được nữa.
“Nanami!”
Kết quả là vẫn là nhịp thở đều đặn cho thấy đối phương đã ngủ say.
“Baka!!!” (Đồ ngốc) Mình thì bị rối loạn vì lời bày tỏ đột ngột của đối phương, trong khi đối phương lại ngủ ngon lành.
Mai đẩy cái người đang ngủ say mấy cái cho bõ tức, nhưng đối phương hoàn toàn không có dấu hiểu tỉnh lại, còn siết chặt bàn tay ở hông cô, to gan đưa mặt tựa vào trước ngực cô cọ cọ vài cái.
(Má ơi!! – Teru)
Nanami ngốc! Tuyệt đối! Tuyệt đối sẽ không bao giờ để cậu uống rượu nữa.
…..
Trong đầu vô cùng đau nhức, cảm giác như có người dùng búa đập từng nhịp vào đầu vậy, nén cảm giác buồn nôn xuống, Nanami cố gắng từ trên giường ngồi dậy.
“Đau quá…” Chẳng qua là động tác ngồi lên đơn giản nhưng lại khiến toàn thân Nanami đau ê ẩm, trong lúc vô tình đụng trúng vết thương trên cánh tay, Nanami mới nhớ đến tối qua đã xảy ra xung đột với người khác.
Sau đó cùng Mai về nhà, hình như không cẩn thận uống bậy uống bạ gì đó, sau đó mơ mơ màng màng đi tắm, sau đó nữa thì…
Thì không nhớ rõ, mơ hồ nhớ lại hình như đã mơ phải một giấc mơ rất hỏng bét…?
Ngồi trên giường cố gắng nhớ lại ngày hôm qua, nhưng kí ức nhớ lại thì mơ hồ ngắt quãng, càng cố nhớ thì đầu càng đau hơn nữa càng buồn nôn hơn, thân thể có cảm giác mất nước nghiêm trọng khiến cô khát khô cả, càng ngày càng chịu không nổi khiến cô dừng suy nghĩ lại.
Đi vào phòng tắm mở nước rửa mặt, cảm nhận dòng nước mát lạnh trên mặt, Nanami ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xơ xác trong gương, dằn sự đau nhức sau đầu, cô dùng nước lạnh vỗ lên mặt mình để tỉnh táo lại rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa bước vào phòng khách đã nghe mùi canh nóng phảng phất, nếu bình thường dậy sớm mà nghe được mùi vị này thì tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất đối với cô, nhưng bây giờ…tuy rằng dạ dày trống không, thế nhưng cô không chỉ không cảm thấy đói bụng mà còn cảm thấy cảm giác buồn nôn từ dạ dày bốc lên, kìm ném cảm giác khó chịu, Nanami bước vào trong phòng bếp, khi vừa vào đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang bận rộn.
Mái tóc dài đã được buộc gọn lại để lộ cần cổ trắng nõn, trên người mặc một cái tạp dề màu hồng nhạt, Mai đang cầm thìa khuấy đều nồi canh đang sôi, khi Nanami kéo lê tấm thân nặng nề vào trong phòng bếp khiến Mai chú ý tới.
“Chào buổi sáng.” Nhìn trước mắt Mai đang nở một cười tươi rói chào mình, nếu như bình thường tỉnh dậy vào buổi sáng thì đây chắc chắn là hình ảnh đẹp nhất, tuy nhiên hiện tại cô đang thật sự…
“Chào…” vô cùng khó chịu.
“Không thoải mái hả?” Chú ý tới phản ứng của cô, Mai lo lắng đi tới trước mặt cô rồi hỏi.
“Ừ…” Nanami cảm thấy vừa đau đầu vừa buồn nôn lại còn rất khát nữa.
“Tối hôm qua Nanami đã uống rất nhiều rượu mạnh, cậu không nhớ gì sao?” Mai đưa tay sờ lên trán cô rồi hỏi.
“Mình nhớ là không cẩn thận uống phải, nhưng mà…” Ôi…cố gắng suy nghĩ khiến đau cô ê ẩm…
“Sau khi tắm xong thì không còn nhớ gì nữa.” Trước đây cô từng nghĩ uống rượu có thể say đến mức không nhớ được gì hay sao? Hiện tại cô có thể nghiêm túc trả lời “Tuyệt đối có thể.”
Nanami nghe lời Mai nghỉ ngơi một chút, hơn nữa toàn thân mệt mỏi khó chịu khiến cô không làm được gì khác ngoài ghé vào bàn ăn nằm nghỉ.
“Đây! Uống chậm thôi.” Đem một ly thủy tinh chứa một thứ nước gì đó để trước mặt Nanami, Mai ngồi ở bên cạnh dịu dàng nói.
“Ừ…” Cố gắng nhấc đầu lên khỏi mặt bàn, Nanami nén cảm giác buồn nôn xuống, cầm ly nước lên uống từng ngụm nhỏ.
Nước pha mật ong âm ấm…
“Muốn uống chút canh nóng không?” Nhìn chằm chằm vào cái miệng đang uống từng ngụm từng ngụm nước mật ong, Mai hỏi.
Lắc lắc đầu, Nanami cảm thấy bây giờ không thể uống thêm cái gì khác nổi nữa…
“Có thể ngủ tiếp không?” Uống thêm một ngụm mật ong, Nanami hỏi Mai.
Ngoài đau đầu và muốn ói thì bây giờ chuyện cô muốn làm nhất là đi ngủ…
Nghe Nanami hỏi, Mai liền đứng lên, đưa tay kéo Nanami toàn thân mềm nhũn đứng lên đi về phía phòng ngủ.
“Hôm nay không có công tác, Nanami cứ nghỉ ngơi cho đến khi khỏe lại đi!” Giúp Nanami đắp chăn, Mai ngồi ở cạnh giường dịu dàng nói, “Lần sau mà còn uống nhiều như thế nữa thì không có đãi ngộ tốt thế này đâu.” Sau đó còn không quên cảnh cáo một câu.
“Ừ.” Nanami gật đầu rồi nhắm mắt lại, vì vẫn còn hơi rượu nên không bao lâu sau cô đã ngủ say.
Ngồi ở cạnh giường nhìn Nanami ngủ say, do dự một chút Mai đưa tay chạm vào má của cô.
Đúng thật là không hề nhớ rõ chuyện tối qua sao? Cưỡng hun mình, rồi còn tỏ tình nữa….khiến trái tim người ta loạn cả lên còn mình thì quên sạch…
“Nanami như vậy thật sự quá gian xảo rồi…” Mai không nhịn được nhẹ nhàng nhéo nhéo má cái người đang ngủ say kia.
“Ư…” đổi lấy cái nhíu mày phản đối của người ta.
Tại sao mình lại đi thích cái tên này chứ!
….
Ngày hôm đó Nanami ở nhà Mai ngủ trọn một ngày, chạng vạng thức dậy thì thấy thân thể đã khỏe hơn nhiều, sau khi thưởng thức bữa ăn thịnh soạn của Mai mới kết thúc.
Về đến nhà, nghĩ lại thì hôm đó cũng may là ngày nghỉ của Mai, nếu không cô đã phải vác theo tấm thân còn say rượu đi theo Mai đi làm rồi, nói không chừng còn gục luôn khi đang làm cũng nên…thế nhưng tuy không đi làm nhưng lại phải đi học, cô lại khiến Mai phải cúp học để trông chừng cô cả ngày…
Nhắc tới hôm đó, ấn tượng vẫn rất mơ hồ, chỉ nhớ tới trước khi vào phòng tắm thôi, còn lại đều ngắt quãng, còn có một giấc mơ rất kỳ lạ…
Nội dung của giấc mơ kia…hình như là cô đã hôn Mai…không được không được…đó là giấc mơ không thể cho ai biết được…cô sao lại có một giấc mơ hỏng bét như thế chứ, mà đến giờ vẫn chưa quên được, hay là trong tiềm thức…Không thể! Cô như thế quả thật quá tệ! Thế nhưng đó hình như cũng không phải là chuyện gì xấu…Không! Phải nhanh bỏ đi suy nghĩ kiểu này!
Đứng ngoài hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu chợt nhìn thấy Nanami đang ngẩng ngơ hoặc đang tự hỏi như thế, chắc sẽ không ai biết được lúc này trong lòng Nanami đang rối rấm những suy nghĩ đối với Mai.
“Nanami!” Khi Nanami còn đang không ngừng suy nghĩ thì cách đó không xa vang lên tiếng gọi quen thuộc.
Dừng việc suy nghĩ lung tung lại, Nanami quay đầu nhìn thì thấy Ikuta đang chạy tới chỗ cô.
“Có chuyện cần giúp đỡ.” Ikuta thở hổn hển nói với cô.
“Không rảnh.” Nanami theo bản năng từ chối Ikuta, việc mà Ikuta nhờ thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt, không cần suy nghĩ gì cô đã từ chối luôn.
“Quá đáng! Mình còn chưa nói nhờ chuyện gì mà!” Nghe được lời từ chối của Nanami, Ikuta vẻ mặt không vui “Tóm lại! Cứ đi theo mình trước đã!” sau đó liền kéo theo Nanami chạy đi.
Chờ chút! Vừa rồi không phải cô đã cự tuyệt sao? Làm vậy thì còn hỏi ý kiến cô làm cái quái gì chứ?!
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment