Cảm giác như vừa nghe được một lời mời rất kinh người, Nanami sửng sốt đến mức không biết phải phản ứng như thế nào, chính khi cô vẫn còn đang tự hỏi thì…
“Bây giờ không còn tàu điện nữa đâu, vào đi!” Vốn đã bước vào phòng, lúc này Mai không nhịn được đưa tay kéo cô vào trong phòng.
“A…” bởi vì trên cánh tay có vết thương, Mai đột nhiên nắm lấy khá mạnh nên đụng phải khiến vết thương rách ra, đau đớn mãnh liệt khiến Nanami nhịn không được phải rên lên.
“A! Xin lỗi, mình quên mất…” thấy Nanami đau đớn kêu lên, Mai vội vàng buông tay ra.
“Không sao…” Nanami không thích Mai lộ ra biểu cảm hổ thẹn này với mình nên khi Mai còn chưa nói xong thì đã cướp lời “Đừng để ý, dù sao hôm nay trên người đều là vết thương cả mà.” Vừa nói vừa cởi giày ra rồi đặt ngay ngắn lên kệ giày, cố gắng thể hiện rằng mình gần như không bị đau gì.
Sau đó đi theo Mai vào trong nhà, đột nhiên Nanami ý thức được một việc, vừa rồi hình như lúc bản thân đang do dự với lời mời vào nhà của Mai thì chẳng hiểu sao cô đã ở trong nhà rồi?
“Dùng mấy lời nói này không thể khiến mình nhẹ nhõm hơn đâu.” Sau khi mang cô đến phòng khách, Mai tức giận quay đầu lại nhìn cô rồi nói.
Nanami chỉ đáp lại bằng một nụ cười xin lỗi, sau đó bắt đầu quan sát không gian trong nhà Mai, vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp, sàn nhà sáng bóng và vách tường trắng tinh, bày biện khá đơn giản nhưng cũng có những món đồ trang trí đáng yêu, Nanami ngoan ngoãn nghe lời Mai ngồi ở ghế salon trong phòng khách.
“Để mình đi lấy quần áo cho cậu đi tắm, Nanami cứ ngồi đó chơi chút đã, nếu khát thì cứ tự mở tủ lạnh lấy nước uống.” Tiếng nói của Mai vang lên từ căn phòng bên cạnh.
“A! Được.” Nanami quả thật có hơi khát, lúc biểu diễn xong phát hiện đồ uống mà Yumi đưa cho có cồn thì cô đã không uống, sau đó định đi kiếm nước uống thì xảy ra sự việc khiến cho toàn thân cô hiện giờ vẫn còn đau nhức, cho nên bây giờ cổ họng đang khát khô, Nanami lập tức nghe theo lời của Mai “Tự mở tủ lạnh lấy nước uống.”
Mở tủ lạnh, bên trong xếp đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, có thể thấy bình thường ở nhà Mai vẫn hay tự nấu ăn, Nanami đưa tay lấy một bình nước nhỏ trong tủ lạnh, ánh mắt lại vừa vặn trông thấy một bình nước để trên bàn cơm, nước vẫn còn lại hai phần ba bình, bên ngoài dán nhãn nước khoáng Taiho.
“Mai, nước trong bình này uống được không?” Bình nước này hẳn là được mở ra uống từ trước rồi, nhưng vì lịch sự nên Nanami vẫn lên tiếng hỏi.
“Được chứ, ly để trong tủ trong bếp ấy.” Ngay khi cô vừa hỏi xong đã nghe tiếng trả lời của Mai.
Nghe được lời xác nhận của Mai, Nanami lấy từ trong tủ ra một cái ly có in chữ “Cô độc huynh đệ” không biết có nghĩa gì, sau đó đổ nước trong bình vào, rồi cầm ly nước đã đổ đầy cẩn thận đi về phòng khách, vừa ngồi xuống không hề nghĩ ngợi đã uống vài hớp lớn, có lẽ do đang khát nên lúc mới uống thì mùi vị chỉ như nước uống thông thường, nhưng ly nước chỉ còn lại một phần ba thì bắt đầu cảm thấy có vị lạ.
(Kodoku kyoudai (Cô độc huynh đệ) là tên bài hát song ca của Maiyan và Nanamin trong single 8)
Một mùi vị mãnh liệt bắt đầu kích thích vị giác của cô, vừa đắng vừa hăng khiến cả người cô nổi da gà, sau đó một luồng hơi nóng từ cổ họng lan hết toàn thân cô.
“Cái áo thun này chắc là vừa với Nanami này…” Cầm trong tay chiếc áo thun có in hai chữ Bạch Kiều, Mai từ trong phòng đi ra “A! Quên mất còn cần quần nữa, còn khăn mặt với bàn chải đánh răng…”
(Teru: Kiếm cả buổi mà được mỗi cái áo, chắc thấy cái áo rồi thích quá ngồi ngắm nãy giờ :v )
“Mai…” chuyện gì thế này?! Cả người và trong đầu đều nóng lên “Nước này có mùi lạ lạ…” Nước này khó uống quá!
“Mùi lạ?” Nghe thế, Mai đi đến cầm ly nước lên uống thử “Nanami lấy nhầm rồi, đây là rượu! Lần trước Sayuri và Reika đến đây tổ chức buổi trò chuyện của con gái thì đem đến…” Mai vừa nói vừa bước nhanh tới tủ lạnh lấy một chai nước khác nhét vào tay cô.
Nghe Mai giải thích xong không hiểu đầu cô lại càng đau hơn, đau đầu vì cảm thấy bất lực, không ngờ tránh được một lần uống phải đồ uống có cồn do Yumi đưa thì bây giờ lại uống phải rượu, phiền não vì số mình quá đen, Nanami uống vào vài ngụm nước.
“Nanami đi tắm trước đi!” Cảm giác khuôn mặt bởi vì rượu mà nóng bừng lên, đầu tự nhiên lại lâng lâng nhẹ bẫng, bỗng nghe tiếng Mai nói “Tắm xong mình giúp cậu thoa thuốc lên vết thương.” Sau đó không biết làm cách nào mà cô đứng lên, rồi bị Mai đẩy vào phòng tắm, trong đầu Nanami giờ đang quay cuồng.
Chắc do rượu nên đầu lúc nặng trĩu lúc lại lâng lâng, dùng sức lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, sau khi loay hoay cởi hết quần áo, Nanami cố gắng liêu xiêu đi tới vòi hoa sen, rồi không thèm quan tâm đến nhiệt độ nước mà cứ thế để nước lạnh đổ từ trên đầu xuống.
Nhìn Nanami đi vào phòng tắm, Mai cầm lấy ly rượu gần như đã trơ đáy đi rửa sạch, rồi mới quay đầu lại nhìn cái bình rượu nằm trên bàn ăn.
Thật là! Lúc đó cái bình này là đồ kỉ niệm được thiết kế đặc biệt, Reika cũng khen cái bình rất đẹp cho nên mới đem cái bình cho Reika đổ rượu vào trong bình, không nghĩ tới bây giờ lại khiến Nanami nhầm thành nước mà uống vào…
Hơn nữa hình như còn uống không ít..
Nhìn bình rượu chỉ còn một phần ba, Mai nhịn không được lo lắng, bởi vì Mai vẫn nhớ rõ lượng rượu còn lại lần trước, khỏi cần đo đếm cũng biết lượng rượu mà Nanami vừa uống phải nhiều ít thế nào.
Đem bình rượu để vào trong tủ, lại lấy ra hộp y tế mà bình thường Mai rất ít khi dùng đến, vốn còn lo lắng Nanami vừa uống không ít rượu liệu giờ một mình trong phòng tắm không biết có chuyện gì không thì Mai nhìn thấy Nanami trên người mặc áo thun Bạch Kiều và quần short từ trong phòng tắm bước ra.
Nanami vừa đi vừa dùng khăn mặt mà Mai vừa đưa để lau mái tóc ẩm ướt.
“Này…đồ bên trong…mình vẫn mặc của mình thì tốt hơn.” Đi tới trước mặt Mai, Nanami có chút xấu hổ nói.
“Ừ!” Cẩn thận quan sát Nanami vừa ngồi xuống cạnh mình, thoạt nhìn so với bình thường không có gì khác, cho nên chắc là…không có bị say?
“Có chuyện gì à?” Có thể bởi vì Mai quan sát quá chăm chú hơn nữa câu trả lời cũng có lệ cho nên Nanami vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.” Mai lắc đầu cười “Máy sấy tóc ở chỗ này.” Mai cầm máy sấy vừa lấy từ trong phòng ngủ ra.
“Mai đi tắm trước đi!” Nhận lấy máy sấy, Nanami nói với Mai.
“Để mình giúp cậu thoa thuốc đã.” Đã dự định trước nên Mai mở hộp y tế trên bàn ra rồi nói.
“Mai đi tắm trước đi! Mình muốn sấy khô tóc trước đã.” Nanami cầm máy sấy lên đi tìm ổ điện, không ngoan ngoãn mà nghe lời để cô thoa thuốc.
“Được rồi ~” Mai cũng không kiên trì vào cái chuyện cỏn con này nên quyết định làm theo lời của Nanami.
Trước mắt thoạt nhìn Nanami không bị say rượu, thật ra Mai không biết tửu lượng của Nanami, nhưng uống rượu có nồng độ cao như vậy mà vẫn bình thường, nói không chừng tửu lượng của Nanami rất tốt…
Vừa tắm Mai vừa nghĩ như thế…
Tắm xong đi ra phòng khách, Mai nhìn thấy Nanami vẫn bình thường ngồi trên salon, tóc cũng đã sấy khô, đang xem quyển tạp chí mà cô để trên bàn, khi thấy cô đi ra thì liền bỏ tạp chí xuống đứng lên.
“Mình muốn ngủ.” Nanami nhíu mày lộ vẻ buồn ngủ.
“Trước tiên thoa thuốc trước đã.” Nhìn Nanami vuốt vuốt mắt muốn ngủ, Mai cầm hộp thuốc trên bàn.
Ngồi bên cạnh Nanami, Mai cầm bông gòn thấm nước thuốc thoa lên vết thương trên người Nanami.
“Ôi! Đau quá!” Thỉnh thoảng khi thoa lên mấy vết thương hơi nặng thì Nanami phản xạ rụt tay về.
“Cố nhịn đau một chút.” Dĩ nhiên để có thể thoa thuốc cho Nanami một cách tốt nhất thì Mai cũng rất cố gắng nắm lấy tay của Nanami không cho cô rụt lại “Đừng cử động!”
Bình thường ít nói, không hề có hứng thú với chuyện gì, lúc xử lý sự việc rất bình tĩnh, thành thục, thế nhưng thỉnh thoảng lại thấy một mặt bốc đồng của Nanami. Đương nhiên, một Nanami rất khác cũng là ở tối nay cô mới phát hiện...
Khi thấy thoa đã đủ rồi, Mai mới buông cánh tay đang không ngừng giãy dụa của Nanami, sau đó mới lấy bông gòn mới thấm một ít nước thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết trầy sướt trên mặt của Nanami.
“Đắng quá…” chắc là không cẩn thận nuốt phải nước thuốc, Nanami nhăn mặt nói, sau đó lập tức cầm ly nước trên bàn uống mấy ngụm.
“Đắng lắm hả?” Xoay người đem bông gòn đã dùng qua ném vào thùng rác, Mai hỏi.
Vừa quay người lại, Mai liền thấy Nanami sáp lại, tay vỗ về mặt cô sau đó đột nhiên hôn lên môi cô.
!!!!!!
Quá mức bất ngờ, Mai hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, thậm chí suy nghĩ trong đầu cũng dừng lại chỉ biết mở to mắt nhìn người đang lớn mật mà hôn cô, nhưng thân thể cô thì phản ứng nhanh hơn, giây tiếp theo Mai nhắm hai mắt thuận theo mà hôn trả lại Nanami.
Hai tay theo bản năng vòng sang ôm lấy cổ đối phương, môi và đầu lưỡi quấn quít lấy nhau khiến nhiệt độ cơ thể Mai tăng lên, sau đó khi cô nghĩ sự việc sẽ tiến thêm một bước đến bờ vực “nguy hiểm” thì…
Nanami lại bất ngờ dừng lại.
“Sao? Rất đắng đúng không?” Nanami như nở một nụ cười ngây thơ như con nít rồi hỏi cô.
(Teru: Con nít quỷ T.T)
Vừa bị đối phương khiêu khích khiến “hứng thú” tăng cao, bây giờ Mai không biết tình huống này là như thế nào.
“Mình đã nói là thuốc này rất đắng mà.”
Mai vẫn đang bất ngờ, hình như nụ hôn vừa rồi chỉ là…chờ một chút!
Vừa rồi…hình như Mai nếm phải mùi vị gì đó thì phải..
Ánh mắt nhìn đến cái ly mà vừa nãy Mai nhớ đã đem cất rồi, bên trong hình như lại chứa chất lỏng mà theo mùi hương tỏa ra thì hẳn là rượu.
“Nước của nhà Mai thật kỳ lạ, càng uống càng khát…” hình như phát hiện Mai đang nhìn ly rượu, Nanami quay sang nói “Hơn nữa càng uống đầu choáng váng”
Mai lập tức đem suy đoán tửu lượng của Nanami rất tốt ném ra sau đầu, tửu lượng của người này không chỉ không tốt mà là vô cùng không tốt. Đang nghĩ tại sao Nanami lại không có gì bất thường, hóa ra là đã sớm bị say rồi!
Bởi vì phát hiện của mình mà cảm thấy không vui, Mai nhìn chằm chằm vào cái người đang nằm trên ghế salon như một đứa bé đang đòi được ngủ.
Mình được người mình thích hôn, nhưng lại là do người ta vừa uống say…
----------oOo----------
Biết đâu bất ngờ :v K biết chap sau đi ngủ luôn hay là abcxyz gì nhỉ :v ?
ReplyDeleteHãy cứ hi vọng vào một ngày mai "đen tối" :v
Delete