Nhìn biển số nhà trước mắt, Nanami quay sang nhìn Ikuta dường như đang hưng phấn vì đang có kế hoạch “tội ác” nào đó rất hay.
“Này…chúng ta đến đây làm gì đấy?” Vẫn có chút không hiểu sao, Nanami hỏi.
“Tuy rằng Nogizaka BAND của chúng ta đã có buổi ra mắt thành công, nhưng cũng nên tuyên truyền thật tốt ở trong trường nữa mới được.” Ikuta vừa nói vừa kéo cô vào.
Hai người các cô đi vào phòng phát thanh của trường học, bên trong có đầy đủ các loại trang thiết bị dùng để phát thanh.
“Cậu làm thế nào mà có được chìa khóa của phòng phát thanh vậy?” Nhìn thấy Ikuta mở cửa phòng bằng chiếc chìa khóa mà lẽ ra chỉ có chủ tịch hội phát thanh của trường mới có, Nanami nhịn không được hỏi.
“Chủ tịch hội phát thanh mời mình đến giới thiệu vài bài nhạc cổ điển cho mọi người trong giờ ăn trưa, mình nói muốn xem trước thiết bị phát thanh cho nên cho mình mượn đó mà.” Ikuta nói với vẻ mặt tự nhiên “Chút nữa trả lại cho anh ấy là được rồi.”
“Nhưng mà…” Ikuta hình như rất quen thuộc với mấy thiết bị trong phòng “Chờ chút! Bây giờ chưa có tới giờ nghỉ trưa mà?” Nanami thấy Ikuta mở thiết bị lên thì hỏi.
“Vốn mình đâu có muốn giới thiệu nhạc cổ điển gì vào giờ nghỉ trưa đâu, mọi người nhất định không có hứng thú gì.” Ikuta quay đầu lại nhìn Nanami bằng ánh mắt “cậu là đồ ngốc” rồi nói tiếp “Huống chi giờ nghỉ trưa người thì đi ăn cơm, người không có tiết thì về nhà, không thì ngồi nói chuyện phiếm với nhau, làm gì có ma nào để ý tới chương trình phát thanh chứ?”
“Vậy bây giờ cậu muốn làm gì…” Có cảm giác mình đang tham gia vào một kế hoạch “nguy hiểm”, Nanami cẩn thận hỏi Ikuta.
“Các cậu đều muốn tuyên truyền cho Nogizaka BAND của chúng ta! Nếu không phải do Yumi không có tiết nên đi chụp hình với Reika thì mình cũng rủ cậu ấy đi cùng rồi.” Ikuta nói với giọng tiếc nuối.
“Cho nên đừng nói là cậu đang…” Nhìn Ikuta lấy ra một đĩa CD, nếu nhớ không lầm thì đây là đĩa CD mà trước đó các cô vừa thu lại…
“Không sai! Chuẩn bị xong chưa?” Ikuta bỏ đĩa CD vào đầu đĩa sau đó quay đầu lại hỏi.
“Chờ…chờ chút! Chuẩn bị gì chứ?” Nanami vẫn còn chưa hiểu tình huống đang diễn ra…
Sau đó Nanami thấy Ikuta nhấn nút bắt đầu, lập tức toàn bộ trường học vang lên tiếng nhạc báo hiệu bắt chương trình phát thanh.
“Lần đầu ra mắt mọi người, chúng tôi là Nogizaka BAND, một band nhạc do bốn cô gái lập nên, hôm nay do chủ xướng kiêm người chơi keyboard đồng thời là thủ lĩnh và đội trưởng của band nhạc là tôi cùng tay guitar của nhóm sẽ đột kích tuyên truyền ca khúc của chúng tôi.” Chờ chút! Vừa rồi Ikuta nói cái gì thế? Hơn nữa từ khi nào mà Ikuta trở thành thủ lĩnh thế? “Ca khúc của chúng tôi đều là tự sáng tác, mong các bạn ủng hộ!” Không nhanh không chậm nói xong, Ikuta liền nhấn nút phát nhạc, cả trường học bắt đầu vang lên ca khúc của các cô.
“Chờ đã! Cái này hình như vi phạm nội quy của trường mà…” Không kịp phản ứng, cũng không kịp ngăn cản, Nanami sững sờ chứng kiến Ikuta lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
“Cho nên là…bây giờ phải trốn thôi!” Ikuta nở một nụ cười rất tươi, nhưng miệng lại phát ra một câu mang tính “cảnh cáo”.
Nanami không lộ cảm xúc nhìn vẻ mặt vô hại của Ikuta một lát.
“Làm cái trò gì thế?” Nhận ra nếu đứng yên sẽ xảy ra chuyện gì, Nanami lập tức tức giận rống lên sau đó kéo tay Ikuta chạy đi.
Chạy thật nhanh ra khỏi phòng phát thanh, vừa với quẹo qua hành lang thì nghe cách đó không xa hình như là tiếng của người bên hội sinh viên “Rốt cuộc là ai làm bậy vậy hả?” tiếng rống giận dữ.
Hành động lần này thật là…gan quá mức, làm loạn quá mức rồi…
Kết quả…
Ngày hôm sau, Nanami và Ikuta cuối cùng vẫn bị hội sinh viên bắt được rồi bị hội trưởng hội sinh viên dạy cho một trận sau đó là hình phạt dọn vệ sinh trường học vì hành vi phá phách vừa rồi.
“Nanami!” Sau khi bị mắng, Nanami vừa trở lại phòng học liền thấy mấy cô nàng kia đã tụ tập đông đủ, Sayuri ngồi ở chỗ của cô vẫy vẫy tay “Cậu với Ikuta thật to gan quá mà!”
“Mình cũng bị dọa giật cả mình…” nghĩ lại thì bản thân cô chưa kịp hiểu gì thì đã bị kéo vào chuyện này, tuy rằng không vì thế mà giận Ikuta, nhưng cũng bị kinh ngạc một phen.
“Cuối cùng bị hội trưởng hội sinh viên xử phạt thế nào? Có nặng không?” Vừa nghe được việc Ikuta và Nanami làm ra chuyện to gan lớn mật thì cũng vội vã hỏi.
“Bị phạt quét dọn vệ sinh trong trường, Ikuta còn bị bắt phải đại diện trường tham gia cuộc thi đàn Piano toàn quốc.” Nhớ lại trừng phạt vừa rồi, Nanami kéo ghế ngồi xuống rồi bất đắc dĩ nói.
“Hên là phạt không nặng, còn tưởng là hai cậu bị ghi tên lại nữa chứ.” Nghe cô nói, Sayuri thở phào nhẹ nhõm.
“Một người là Ikuta đã đại diện cho trường đoạt được nhiều giải thưởng Piano, một người là Nanami có số bữa đi học ít đến dọa người nhưng học lực vẫn đứng đầu toàn bộ sinh viên năm nhất, hội sinh viên sao dám đụng đến hai người chứ.” Reika đang đứng bên cạnh Yumi nói với vẻ mặt bình thản không hề lo lắng.
“Reika nói cứ như mình và Ikuta là sinh viên cá biệt không bằng.” Nanami bất đắc dĩ nhìn Reika.
“Phải sửa lại, là sinh viên xấu có tư chất của sinh viên tốt.” Reika sửa lại lời của cô.
Có chỗ nào khác nhau sao?
Giờ nghỉ trưa, nhận được thông báo của hội sinh viên, Nanami cầm chổi và giẻ lau đến sân vận động vắng vẻ không còn ai, nhìn sân bóng rổ bên trong cô bỗng dừng bước.
Một cảm giác thật quen thuộc…
Dẫm lên vạch ném phạt, nhìn lên rổ bóng, tuy rằng trên tay Nanami là giẻ lau chứ không phải bóng rổ nhưng cô vẫn có cảm giác quen thuộc.
Trước khi tốt nghiệp cấp 2, cô bị thương khi thi đấu, lên cấp 3 thì không chơi bóng rổ nữa mà chuyển sang làm quản lý đội bóng rổ nam, nói đến lý do…thì một phần là do muốn xem những pha thi đấu dũng mãnh của nam sinh một phần là muốn hoài niệm lại khoảng thời gian trong đội bóng nữ của cô, mặc dù không còn cùng đồng đội thi đấu như hồi cấp 2 nhưng tình yêu đối với bóng rổ vẫn không giảm bớt, thậm chí thỉnh thoảng cô còn tập ném bóng một mình, khi tốt nghiệp trung học rất ít có cơ hội chạm vào bóng, thế nhưng mỗi lần được chạm vào bóng…thì trong lòng cô đều rung động!
“Nanami.” Nhìn rổ bóng rồi hồi tưởng lại, bên tai Nanami nghe được giọng nói quen thuộc khiến cô quay đầu nhìn về phía cửa sân vận động.
“Maimai?” Khi thấy Fukagawa đứng ở cửa, Nanami lộ vẻ không hiểu.
“Đã quét dọn xong chưa?” Maimai nở một nụ cười đẹp mắt rồi đi tới hỏi.
“Hả?” Nghe Fukagawa hỏi, Nanami mới chú ý tới tay của Maimai đang đeo băng tay màu đỏ có chữ “Hội sinh viên”, “Maimai là người của hội sinh viên hả?”
Gật gật đầu, Maimai trả lời “Mình tới để giám sát xem cậu đã quét dọn tốt chưa!”
Dù biết hội sinh viên sẽ phái người tới giám sát việc quét dọn của cô nhưng không nghĩ tới người đến giám sát cô lại chính là Maimai, nói vậy…
“Mình có thể chạy không?” Nanami yếu ớt hỏi Maimai.
“Không được!” Tuy rằng trên miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng Maimai vẫn đáp lại bằng một lời phủ định “Nếu Nanami không quét dọn sạch sẽ thì mình cũng bị liên lụy.”
“Được rồi…” Nghe Maimai cũng bị liên lụy, cô quả quyết bỏ qua kế hoạch chạy lấy người.
Cho dù có lười biếng thì cũng không thể liên lụy đến bạn bè hoặc gây phiền phức cho người khác, không còn cách nào khác đành thành thành thật thật mà bắt đầu quét dọn.
“Hôm qua nghe Ikuta mở nhạc ở phòng phát thanh, đó là ca khúc do các cậu hát hả?” Ngồi ở bên cạnh nhìn cô làm việc, Fukagawa hỏi.
“Đúng vậy.” Nanami gật đầu trả lời nhưng tay vẫn không ngừng lại.
“Nanami phụ trách chơi loại nhạc cụ nào vậy?” Khi Nanami xả khăn trong thùng nước thì Fukagawa lại hỏi tiếp.
“Guitar” Vừa tiếp tục lau vừa trả lời, Nanami dự định tốc chiến tốc thắng giải quyết hình phạt hôm nay.
“Nanami cũng biết đàn guitar à?” Cũng? Nghe thấy từ ngữ mấu chốt trong câu hỏi của Fukagawa, Nanami nhìn sang đối phương.
“Cũng? Maimai cũng biết đàn guitar à?” Thấy Fukagawa gật đầu, Nanami hứng thú nói “Vậy lần sau cùng chơi guitar với nhau đi!” Có thể có một người bạn có cùng sở thích giống mình dù sao cũng là một chuyện tốt.
“Ừ.” Nhìn đối phương nở một nụ cười đáp lại, Nanami lại tiếp tục công việc.
Bởi vì hình phạt kéo dài trong một tuần, nên ngày thứ hai Nanami cũng tiếp tục cầm công cụ đi về phía sân vận động trình diện, vừa mở cửa đã thấy Fukagawa ở bên trong, nhưng khiến cô ngạc nhiên không phải sự xuất hiện của Fukagawa mà là thứ mà đối phương mang theo.
“Bộ dạng như vậy không tồi đâu, Maimai!” cố gắng dùng giọng điệu đùa giỡn để nói với cô nàng đang ôm đàn guitar, Nanami đồng thời đi vào trong sân vận động.
“Có thể tha thứ nếu cậu lười biếng một chút.” Fukagawa cười với Nanami một tý rồi nói “Có thể đàn cho mình nghe ca khúc của mấy cậu được không?” Nghe yêu cầu của đối phương, Nanami nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có gì, nên liền bỏ giẻ lau xuống, lau sạch tay rồi cầm đàn guitar mà Fukagawa đưa tới.
Mới vừa từ phòng ăn đi ra, Mai cùng Sayuri đi dạo trong trường, vừa đi vừa trò chuyện, khi đi tới ngã rẽ tới dãy phòng học thì dừng lại.
“Nanami hình như bị phạt quét dọn ở sân vận động thì phải?” Nhìn bảng hướng dẫn, Sayuri nghĩ một chút rồi nói “Muốn đi tìm cậu ấy không?” tuy rằng miệng hỏi nhưng chân của hai cô thì không hẹn mà cùng chuyển hướng về phía sân vận động.
“Nanami rất thích bóng rổ nhỉ?!” Nói đến sân vận động thì nghĩ tới bóng rổ!
“Rất thích! Hồi cấp 2 Nanami còn trong đội bóng rổ.” Sayuri hưng phấn nói “Còn là cầu thủ chủ lực nữa chứ!”
“Mình từng xem qua Nanami thi đấu…” Mai quay sang nói với Sayuri “Lúc đó hình như là thi đấu giao hữu ở trường chúng ta.”
“Hình như thế!” nghe xong lời của cô, Sayuri lộ biểu tình “Rất nhiều nữ sinh sau khi coi Nanami thi đấu đã bị cậu ấy hấp dẫn đó! Tuy nhiên tên kia sau khi lên cấp 3 một phần vì bị thương một phần là muốn theo đuổi ước mơ nhà thiết kế nên chuyển sang làm quản lý đội bóng.”
“Nanami bị thương?” Chưa từng nghe nói qua chuyện này, Mai kinh ngạc nhìn Sayuri “Cho nên mới không chơi bóng rổ nữa?”
“Ừ! Bóng rổ vốn là môn hay xảy ra va chạm mà, Nanami trong một lần tranh bóng đã bị thương ở phần eo, mặc dù không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường nhưng không thể tiếp tục tham gia mấy trò vận động thời gian dài như bóng rổ nữa, hình như cũng không phải không thể chơi bóng rổ, Nanami vẫn thường xuyên một mình tập ném rổ mà, đại khái bóng rổ đã không còn là mục tiêu cuộc đời nữa mà giống như trở thành một sở thích vậy!” Sayuri chậm rãi nói “Tuy vậy, Nanami thật sự rất thích bóng rổ, cho nên lúc bị thương thì tâm lý ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Thậm chí thứ quan trọng như đồng phục bóng rổ cũng ném ở nhà của mình.”
“Hả? Để ở nhà cậu?” Mặc dù biết Sayuri có quan hệ rất tốt với Nanami, nhưng đến mức có thể để quần áo ở nhà đối phương thì có chút nguy hiểm.
“Lúc tốt nghiệp, sau khi bàn giao lại đội bóng cho đàn em, tâm tình của Nanami có chút không tốt, ngay cả thứ có nhiều kỷ niệm như đồng phục cũng tùy tiện ném lại phòng nghỉ không mang về, may mà đồng đội của Nanami giao lại cho mình, vốn là muốn chờ một thời gian rồi trả lại cho Nanami mà không ngờ quên mất.” Cười có chút chột dạ, Sayuri nói.
Mặc dù quên mất là chuyện rất bình thường, nhưng quên kiểu này...cũng quá lâu nha...
Mai và Sayuri vừa đi vừa tán gẫu một hồi cũng đến sân vận động, vừa bước vào hai người liền thấy Nanami, ngoài ra bên cạnh còn có một người mà cả hai cô đều rất quen thuộc.
“A~ cái này hay quá! Dạy mình đi!” Ngồi trên sàn sân vận động, Maimai ôm đàn guitar, vẻ mặt ngạc nhiên nói với Nanami.
“Lúc đó mình thấy Ikuta viết ra nhạc phổ cũng rất ngạc nhiên, luyện qua vài lần thì nắm được bí quyết.” Ngồi bên cạnh Maimai, Nanami thành thật cầm tay Maimai để hướng dẫn “Nếu để tay như vậy sẽ dễ đánh hơn.”
Nhìn hay người vừa nắm tay vừa dựa sát vào nhau, chẳng hiểu sao trong lòng Mai có chút nhói lên.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment