(Thật sự có thể trở thành tình nhân khi chưa hẹn hò hay sao?)
“A~ bắt được rồi! Lén lút hẹn hò nha!” Sayuri ở bên cạnh vừa cười vừa nói “Luôn miệng nói không có gì cả nhưng lúc nào cũng thấy mập mờ cả, đúng không?” Mai không đáp lại mà cứ đi theo Sayuri vào trong phòng tập.
Nhìn hai người cách đó không xa thỉnh thoảng lại cười đùa với nhau, trong lòng không hiểu sao có chút phiền não, nghe lời nói của Sayuri thì cô lại càng thấy không vui.
“Bắt được rồi!” Sayuri chạy vọt tới trước mặt Nanami đang chăm chú giải thích cho Fukagawa rồi kêu to lên.
“Làm mình giật cả mình.” Sayuri đột ngột xuất hiện khiến Nanami đang cầm tay hướng dẫn cho Fukagawa giật mình hoảng hốt.
“Không phải cậu đang quét dọn sân vận động sao?” Sayuri cười mập mờ hỏi “Nhìn mới thấy hình như chả có chút vất vả nào ngược lại còn rất thảnh thơi đó chứ ~”
“Bởi vì Maimai….” Mai thấy ánh mắt Nanami từ Sayuri dời sang phía cô vài giây lại mới tiếp tục nói với Sayuri, vừa nói vừa lúng túng liếc trộm cô.
“Trùng hợp mình là người của hội học sinh đến giám sát công việc của Nanami, thừa dịp rãnh rỗi nên cho phép Nanami lười biếng một lát để dạy đàn cho mình thôi.” Thả cây đàn guitar xuống, Maimai đứng lên nói với Sayuri.
“Ồ! Vừa may có cơ hội tốt để hẹn hò đúng không?” Nghe Maimai nói, Sayuri đi đến bên cạnh Maimai dùng vai khẽ đẩy vài cái rồi hỏi.
“Không phải như mấy cậu nghĩ đâu!” Nghe Sayuri má chỉ, Maimai xấu hổ chối.
Mai thì không chú tâm lắm đến cuộc hỏi đáp của hai người mà đang chú ý đến Nanami đang nhìn cô mà không biết phải phản ứng như thế nào.
“À….sao lại đến đây thế?” Trầm mặc một lúc, Nanami cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Không thể đến sao?” Kiểu giọng chất vấn như thế này rất không giống Mai của bình thường, nhưng cô hiện đang rất không vui nên cũng không muốn dấu vẻ không vui của mình với cái người đang đứng trước mặt cô.
“Đương nhiên có thể.” Nanami không chút suy nghĩ liền trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nghe Nanami lập tức trả lời, Mai cảm thấy hờn giận trong lòng cô đã vơi đi một ít, nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.
Cảm thấy Sayuri trò chuyện với Maimai cũng gần xong, Mai nhìn Nanami một chút rồi muốn cùng với Sayuri rời đi, vừa định quay đi thì Mai cảm thấy cổ tay mình bị kéo lại.
“Này…” quay đầu lại nhìn, Nanami đang kéo tay cô đang muốn nói lại thôi, hình như do dự vài giây mới quyết định nói với cô “Mai có thể tới đây mình rất vui…” Nghe Nanami nói, trong nhát mắt cảm giác hờn giận trong lòng Mai biến mất sạch sẽ, ngược lại còn cảm thấy có chút vui sướng.
“Ừ…” Thật ra trong lòng đang cười trộm, nhưng Mai vẫn quyết định che giấu nội tâm, làm bộ như không để ý mà lạnh nhạt đáp lại đối phương.
Đi tới nói chuyện với Maimai mấy câu, Mai cùng Sayuri bởi vì có hẹn trước với Reika nên rời đi sân vận động.
“Sayuri, có thể giúp mình một chuyện không?” Trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, Mai quay sang hỏi Sayuri.
“Chuyện gì?” Hình như đang chat với Reika trên điện thoại về cái blog Mỹ Thực cùng mở với Reika, Sayuri mắt không rời màn hình nhưng vẫn hỏi lại.
“Mình cần mượn Sayuri một thứ…” Nếu là vật kia thì chắc là có thể…
….
Gần đây không hiểu có chuyện gì mà có cảm giác Maiyan...hình như hơi xa cách đối với cô, bình thường lúc đi công tác cùng Mai cũng không quá để ý, mặc dù cô là loại người không thích người khác quá chú ý tới mình, nhưng Maiyan gần đây đối với cô lúc thì nhiệt tình lúc thì lãnh đạm, khiến Nanami không biết cô đã làm gì khiến Mai mất hứng, đến mức cô nghĩ nguyên nhân là do bản thân cô...
Bởi vì...Maiyan ở trường học và ở chỗ làm thì đối với người khác đều rất thân thiện và cởi mở, duy chỉ đối với cô là hơi xa cách...
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Nanami cầm cây lau nhà tiếp tục công việc quét dọn sân bóng rổ, lúc cô đang vừa làm vừa khổ sở suy nghĩ xem mình đã làm gì khiến Mai phải tức giận thì phía sau có tiếng mở cửa.
Kỳ lạ?! Cô nhớ hôm nay Maimai nói hội học sinh có buổi học nên sẽ đến trễ mà, vậy là ai lại đến đây vào giờ này nhỉ?
Tò mò xem ai là người vừa mở cửa, Nanami quay đầu lại nhìn thì trở nên sững sờ khi thấy người vừa mới bước vào.
Chỉ thấy Mai mặc một bộ đồng phục bóng rổ tiêu chuẩn, chân mang đôi giày thể thao màu trắng mà cả cùng đi mua với nhau, trên tay còn ôm một quả bóng rổ đi vào sân vận bóng.
“Mai…” Nhìn Mai ôm bóng đi vào, Nanami càng nhìn càng thấy bộ đồng phục này hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải…
“Mình đến chơi bóng.” Mai vừa dằn bóng một cách không trơn tru lắm vừa đi đến bên cạnh Nanami, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nói là lạnh nhạt, thật ra vẫn có chút tâm tình trong đó, hẳn nên gọi là tùy hứng đi? Nói là chung là kiểu tâm tình sẽ không thể hiện với người khác, hình như là đang giận cô, nhưng có nghĩ đi nghĩ lại thì Nanami vẫn không biết cô làm Mai mất hứng chuyện gì.
Quay đầu sang nhìn Mai vừa đi ngang qua mình, Nanami mới thấy rõ tên cầu thủ được in sau lưng áo.
Hashimoto Nanami…
“Chờ…chờ chút! Sao Mai lại mặc đồng phục hồi cấp 2 của minh thế…” Bởi vì cũng đã qua một thời gian dài rồi nên khi nhìn thấy tên cầu thủ in phía sau thì Nanami mới nhớ ra.
Lâu nay hoàn toàn không nhớ đến bộ đồng phục này, Nanami chỉ mơ hồ nhớ rằng cô hình như không có đem theo đồng phục về mà? Sao Mai lại có được đồng phục của cô chứ?
“Bây giờ cái này là của mình.” Nanami đi tới trước mặt Mai thì thấy Mai tuyên bố với cô như thế.
“Hả? Đồng phục của mình là của…” Nghe lời tuyên bố của Mai, Nanami cảm thấy suy nghĩ của mình không đủ dùng.
“Hashimoto Nanami.” Mai ôm bóng nhìn Nanami “Là của mình.” Đôi mắt trong suốt của Mai nhìn cô chăm chú.
Hả? Là do cô ngốc hay tại khả năng nghe hiểu của cô bị giảm đi?
Nanami chăm chú nhìn Mai, cố gắng thấu hiểu lời mà Mai vừa nói.
Nếu theo nội dung mà hai người đang nói với nhau thì “Hashimoto Nanami” mà Mai nói tới hẳn là…chỉ đồng phục đi? Nếu là nói về bộ đồng phục, Mai nếu muốn thì cũng không sao…
“Ừ, là của cậu.” Gật gật đầu, Nanami dựa theo đáp án mà cô suy ra để trả lời.
“Mình muốn chơi bóng.” Nghe Nanami trả lời, Mai nhìn cô một chút như đang xác nhận lại rồi mới vòng qua cô mà đi về phía bảng rổ.
Quay đầu lại nhìn, Nanami thấy Mai đứng trước bảng rổ tập ném bóng, tuy rằng động tác không thuần thục, tư thế cũng không đúng tiêu chuẩn, nhưng giỏi ở chỗ ném vào năm quả thì vào được hai quả vào rổ, vốn biết năng lực vận động của Mai cũng không phải là kém, giờ thấy Mai mặc đồng phục của cô hơn nữa còn đang chơi bóng rổ, môn thể thao mà cô yêu thích thì Nanami có chút bị mê hoặc muốn cùng lại chơi với Mai nên không nhịn được đi về phía đó.
Đúng thật là muốn chơi bóng rổ…
“Mình chơi cùng với.” Đi tới trước mặt Mai, Nanami nhìn quả bóng trên tay cô.
“Không được.” Không biết tại sao, Nanami luôn cảm thấy giọng cự tuyệt của Mai có chút hờn dỗi vu vơ, nghe được không cảm thấy ghét mà còn có chút…đáng yêu.
“Cho mình chơi cùng đi!” thấy Mai ít khi để lộ biểu tình giống như vậy, Nanami cười cười dùng giọng “Năn nỉ mà” để xin chơi cùng.
“Không được!” Mai vừa dằn bóng vừa lộ biểu tình hờn giận nhưng đáng yêu.
“Là đang giận mình sao?” Nanami luôn cảm thấy cô không hiểu sao lại bị giận, điều này khiến cô không nhịn được ngăn bóng của Mai lại hỏi.
“Thì giận.” Bị Nanami ngăn cản, Mai càng không vui, hai tay ôm bóng đi vòng qua cô.
“Này! Phạm quy rồi!” Nanami xoay người khẽ kéo cổ tay Mai.
“Cậu mới phạm quy.” Bị Nanami kéo lại, Mai phản ứng rất nhanh lập tức xoay người khẽ đẩy cô ra.
“Ai!” Bị đẩy về, Nanami thấy đối phương ôm bóng định rời đi, cô lập tức xông lên phía trước ngăn lại.
“Không được lại đây!” Khi Nanami chạy tới trước mặt Mai thì đối phương trừng mắt cảnh cáo cô rồi nói.
“Đưa bóng cho mình.” Nhìn Mai khi tức giận vẫn đẹp như thế, Nanami không nhịn được nở nụ cười, vươn tay về phía Mai.
“Không cho.” Lập tức Mai ôm bóng bằng hai tay xoay người đi.
Nanami ở phía sau Mai muốn giành bóng, nhưng Mai vẫn quay lưng về phía cô, hai tay ôm chặt bóng khiến Nanami không giành được, cuối cùng không biết tại sao lại giống như đang chơi đùa với nhau, Nanami chỉ cần giành được bóng là Mai đưa tay đòi lại, mà cô cũng ngoan ngoãn mà đem quả bóng vừa cướp được để vào tay Mai, sau đó lại tiếp tục trò giành bóng.
“Trả đây.” Nanami vừa cướp được bóng từ tay Mai, Mai lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt không vui đưa tay ra đòi lại.
“Như vậy không công bằng.” Tuy rằng miệng thì kháng nghị, nhưng Nanami vẫn ngoan ngoãn mà đưa bóng qua cho Mai.
“Không biết chừng ở trò bóng rổ này mình không thua kém gì Nanami đâu.” Mai dằn bóng rồi nói với Nanami bằng giọng tự tin sau đó dắt bóng chạy về phía bảng rổ.
“Được ~ ở phương diện bóng rổ mình vẫn có chút tự tin đó.” Bị tuyên chiến, Nanami bật cười rồi nhanh chóng chạy lên phía trước mặt Mai, giang hay tay ra ngăn cản.
Tuy rằng cách nhau rất gần, nhưng trong môn bóng rổ, nhất là lúc phòng thủ thì khoảng cách này là rất bình thường, Nanami thấy Mai nở một nụ cười rất tươi với cô, sau đó Mai dùng tay không có dằn bóng để đẩy vào vai cô.
“Phạm quy rồi!” cười bất đắc dĩ, Nanami nhìn đối phương đang nhân cơ hội ném bóng vào rổ.
“Vừa rồi không có nói là không thể phạm quy.” Mai dừng lại nhìn cô khiêu khích, sau đó tiếp tục dằn bóng chạy về phía rổ.
“Là vậy sao~” Lúc này, Nanami đuổi theo đằng sau Mai nhưng không ngốc nghếch chạy tới trước mặt ngăn bóng, mà trực tiếp từ đằng sau ôm lấy hông của Mai để ngăn cô lại.
“Quá đáng!” Lúc đầu Mai bị hành động của cô làm cho sửng sốt, quả bóng tuột khỏi tay Mai rớt xuống dưới chân các cô “Nanami!” sau khi định thần lại mới biết chuyện gì xảy ra, Mai lập tức tức giận quay lại nhìn cô.
“Đây không phải do Shiraishi dạy sao?” Nanami buông Mai ra, vẻ mặt lộ vẻ “mình không cố ý” vừa vẫy vẫy tay vừa nói.
Nhìn Mai lộ vẻ bất mãn muốn đưa tay đẩy cô ra, Nanami lúc này đã có kinh nghiệm nên lập tức phản ứng bắt lấy tay Mai thuận thế kéo về phía mình, không chút suy nghĩ liền ôm lấy đối phương.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment