(Hashimto mặc đồng phục bóng rổ thật sự rất hấp dẫn hay sao?)
Khi mang giày thể thao đế bằng thì Mai thấp hơn Nanami vài centimet, cho nên Nanami có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể đậm hơn bình thường, cơ thể mềm mại bởi vì vận động nhiều nên có hơi nóng lên, hai tay đang ôm Mai còn có thể cảm giác được hơi nóng từ bộ đồng phục đã ướt đẫm mồ hôi.
Nanami vẫn không biết tại sao cô lại đột nhiên làm như vậy, cô vốn là người không thích cùng người khác có tiếp xúc thân mật, bình thường kêu cô chụp hình chung với đám bạn thân thì cô cũng thấy khó khăn rồi, chứ đừng nói đến việc chủ động ôm người khác khi người đang ướt đẫm mồ hôi, trước đây khi còn trong đội tuyển bóng rổ sau khi luyện tập xong thì Nanami luôn là người đầu tiên chạy đi tắm rửa, bây giờ không ngờ lại chủ động ôm lấy Mai đang đầm đìa mồ hôi…cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ hơn chính là….
Nanami bây giờ không những không cảm thấy khó chịu mà còn thấy rất vui vẻ.
Lẽ nào đây là sự khác biệt khi thật sự thích một ai đó hay sao?
Nanami vừa ôm Mai trong lòng vừa suy nghĩ như thế, khi cô đang suy nghĩ về cảm giác khác thường của mình thì…
“Tự nhiên làm gì thế!” Mai khẽ đẩy vai cô để tách ra một chút, Mai cắn môi lộ vẻ xấu hổ.
“Mình…mình chỉ là…” Quơ tay lung tung, Nanami trong thời gian ngắn cũng không biết phải giải thích sao với Mai về hành động của mình.
Cũng không thể trả lời là do cô muốn ôm người ta mà!!
“Đồ ngốc!” Phản ứng của Nanami không biết sao lại chọc giận Mai, đối phương trừng mắt với Nanami rời xoay người định rời khỏi.
Nanami còn đang muốn nói gì đó để dỗ dành Mai thì khóe mắt chú ý tới quả bóng mà Mai vừa thả rơi xuống sàn đang nằm cạnh chân của Mai, cô thấy khi Mai xoay người lại thì hoàn toàn không chú ý tới quả bóng dưới chân, đúng như cô dự đoán, Mai vừa xoay qua đi bước đầu tiên thì lập tức vấp phải quả bóng.
Trong lúc cấp bách Nanami lập tức vươn tay kéo Mai về phía mình, cô phản ứng rất nhanh gần như chỉ trong chớp mắt, hơn nữa lại kéo Mai về phía mình khi chân cô cũng không đứng vững, hậu quả là cả hai cùng ngã nhào xuống đất.
“Ầm!”
“A!”
Âm thanh thân thể đập mạnh xuống đất và tiếng thét chói tai của Mai vang lên trong sân vận động.
Cảm giác đau đớn khi cánh tay đập mạnh xuống sàn khiến Nanami nhíu mày lại.
Nanami sẽ không bao giờ tin mấy cái tình huống trong phim nữa, cái gì mà nam chính đẹp trai kéo nữ chính xoay 2 vòng sau đó đứng lại nhìn nhau, hay kéo đối phương lại để không bị ngã cuối cùng lại giống như hai người đang khiêu vũ (chắc chiếu chậm)! Đúng là phim ảnh mà!
Trong lòng mắng thầm một câu, đột nhiên Nanami phát hiện vừa rồi khi cô kéo Mai về phía mình là để Mai không bị vấp ngã, nhưng cuối cùng thành ra cả hai người cùng ngã một lượt, mà bây giờ…bởi vì khi hai người ngã xuống thì Nanami gần như đang ôm lấy Mai, vì vậy…
Bây giờ Mai gần như đang dán lên trên người cô…
“Có sao không?” Mặc dù bây giờ tư thế có chút xấu hổ, nhưng Nanami vẫn quan tâm đến việc Mai có bị thương hay không thôi.
Sau khi Mai dùng hai tay nương lực lên vai Nanami để ngồi lên thì lắc đầu xác nhận mình không sao.
“Vậy là tốt rồi.” Xác nhận đối phương không có việc gì, Nanami theo bản năng nhìn xuống chỗ cùi chõ vừa va đập xuống sàn đang vẫn còn cảm giác đau nhức.
“Để mình xem một chút.” Chú ý tới động tác của Nanami, Mai lập tức nắm lấy tay của cô.
“Không sao đâu!” Nanami phản xạ muốn rút tay về.
“Nanami!” Mai gằn giọng khiến Nanami bất đắc dĩ dừng động tác của mình lại.
Mai cách cô rất gần, gần đến mức chỉ cần nhích thêm một tý là môi của Nanami sẽ chạm vào Mai…
Mai rất nghiêm túc cầm lấy tay Nanami xem xét chỗ vừa bị va đập, lông mi thật dài, da thịt trắng nõn, ánh mắt chăm chú cuốn hút, ấn tượng của Nanami đối với Mai vẫn hoàn mỹ như lần đầu gặp mặt.
Càng nhận thức càng quen với Mai lâu mới phát hiện tính cách thật sự của Mai rất khác so với vẻ ngoài của cô, thích chọc cười thích những thứ thú vị, thường làm những động tác khôi hài thậm chí mô phỏng theo mấy cái tiết mục ngắn trong show giải trí, rất khác với những cô gái khác tuy vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lúc nào cũng giả bộ đúng đắn, cao ngạo. Tuy rằng Mai đã là người mẫu nổi tiếng của tạp chí Đại Tân Sinh nhưng hoàn toàn không có tự cao tự đại mà thậm chí thỉnh thoảng còn làm đùa giỡn làm mặt quỷ với người khác khiến người đại diện nhiều lần ngăn cản, có lẽ vì Mai khác biệt như thế nên mới hấp dẫn Nanami…
“Đang suy nghĩ gì thế?” Tiếng Mai hỏi nhẹ nhàng vang lên bên tai Nanami.
“Đang suy nghĩ mình đối với cậu…” Đang lúc thất thần nên Nanami phản xạ nói ra suy nghĩ trong lòng cô, sau đó mới giật mình phát hiện ra “Chờ chút! Không có, ý mình là…”
“Cậu đối với mình như thế nào?” Nhảy lên ngồi trên đùi Nanami, Mai bị câu nói của cô khơi dậy hứng thú, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn cô hỏi.
Cảm giác này, bầu không không khí này là như thế nào? Phải bày tỏ sao? Nhưng thời điểm này, rõ ràng là…
“Mình đối với cậu…” Dồn hết quyết tâm, Nanami lén nuốt nước bọt, vẻ mặt kiên định nhìn Mai “Mai, thật ra mình…”
Trái tim cô sao lại đập nhanh như vậy cơ chứ? Cảm giác máu trong người như hình như đều dồn hết lên mặt khiến hai má cô nóng rần lên, nhưng bây giờ đã không thể lùi bước, Nanami đã quyết định rồi!
Hít một hơi thật sâu, Nanami vừa định mở miệng bày tỏ tình cảm của mình thì…
Lúc này cửa của sân vộng mở ra, khiến 3 chữ “mình thích cậu” (anh yêu em) mà cô vừa quyết tâm nói ra cũng bị nghẹn lại trong miệng.
“Xin lỗi mình tới trễ.” Tiếng của Maimai vang lên bên tai các cô, đồng thời Mai cũng lập tức rời khỏi đùi cô rồi đứng lên, đây là lần đầu tiên Nanami có cảm giác nhụt chí “A? Mai ở đây à?”
Nanami cảm thấy vừa rồi làm ra quyết tâm bày bỏ đã rút sạch sức lực trong người cô, cô bây giờ vô cùng mệt mỏi và mất tinh thần.
“Lần trước nghe Sayurin nói Nanami hồi học cấp 2 có trong đội bóng rổ nên mượn đồ của Nanami đến đây chơi.” Mai vừa nói vừa chỉnh lại đồng phục đang có chút nhàu nhĩ.
“A? Giỏi vậy sao?” Maimai nghe thế liền nhìn đồng phục trên người Mai “Rất thích hợp!”
“Thật không? Đẹp lắm đúng không?” Mai vui vẻ cười nói với giọng tự tin “Trông rất lợi hại đúng không?”
“Đúng rồi! Vừa rồi có gặp Ikuta, cậu ấy nhắc mọi người đừng quên cuối tuần này sẽ cùng nhau đi chơi đó!” Chợt nhớ ra chuyện này, Maimai lập tức nói với hai người.
“Đi đâu?” đi tới bên cạnh hai Mai, Nanami nghe hai người nói chuyện có chút không hiểu lắm.
Chờ đã! Nanami hình như vừa nhớ ra một chuyện rất phiền phức…cô hình như từng đáp ứng với cả nhóm rằng cuối tuần sẽ cùng nhau đi dã ngoại…
“Mình đi thay đồ trước đã!” Nói chuyện với Maimai xong, Mai quay sang báo với Nanami một câu rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Mai rời khỏi sân vận động, đột nhiên Nanami nhớ tới cái gì đó liền cầm áo khoác mà vừa rồi cô để bên ngoài sân bóng lên.
“Mình quên đưa đồ cho Mai, chờ mình một chút.” Thấy Maimai gật đầu đáp lại, Nanami lập tức đuổi theo.
Chạy ra khỏi sân vận động, không bao lâu sau thì đuổi kịp Mai.
“Mai!” Nanami kéo tay Mai để cô dừng bước lại.
Mai bị kéo lại đột ngột nên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nanami.
“Khoác áo vào đi.” Buông tay Mai ra, Nanami cầm áo khoác đưa tới “Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cứ đi về như thế gió thổi coi chừng bị cảm lạnh đấy.” Lúc trước Nanami cũng không dám mặc đồng phục ướt đẫm mà đi tới đi lui, dù không kịp thay đồ thì cũng sẽ khoác thêm áo để phòng ngừa bị cảm lạnh.
“Không cần đâu! Lát nữa mình cũng thay đồ thôi.” Nhìn áo khoác mà Nanami đưa cho, Mai lắc đầu từ chối “Hơn nữa giờ mà khoác vào sẽ làm dơ áo.”
“Mặc vào đi.” Bản thân Nanami vốn không phải là người thích ép buộc người khác, nhưng khi đối mặt với Mai thì cô lại trở nên khác thường, tính tình cũng thay đổi “Áo khoác bị dơ thì đem giặt là được.”
Mai trầm mặc nhìn Nanamai một chút, sau đó liền đem áo khoác mà cô đưa cho mặc vào.
“Nanami thật là bá đạo.” Kéo ác khoác lên, Mai nói với cô.
“Mình là lo cậu sẽ bị cảm thôi.” Vụng về chỉnh lại áo thun của mình, nhớ tới sự khác thường vừa rồi của mình, Nanami yếu ớt nói “Vừa rồi mình muốn nói với cậu….”
“Đối với ai cũng dịu dàng, tốt bụng như thế, thật khó mà yên tâm được.” Khi lời của Nanami còn chưa nói hết, Mai đi tới trước mặt cô, vỗ nhẹ lên vai cô “Ngoài ra…” tiếp đó, Mai vươn tay vòng qua cổ cô kéo đầu cô xuống.
Một cảm giác mềm mại, sau đó có chút ấm áp, có chút ngọt ngào, từ lúc nụ hôn bắt đầu cho đến khi kết thúc thì Nanami chỉ biết mở to hai mắt hoàn đoàn ngay người tại chỗ không phản ứng được gì.
A?!! Mình hình như vừa bị cưỡng hôn thì phải?
Nhìn gương mặt có chút hồng hồng của Mai, đối với việc cưỡng hôn vừa rồi, Nanami vừa định mở miệng hỏi thì…
“Mình biết cậu muốn nói gì.” Mai đã giành nói trước, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cũng rất kiên định “Hashimoto Nanami, là của mình.” Sau đó Mai nói một câu không đầu không đuôi.
“Ừ…là của Mai.” Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, chắc là Mai đang nói đến bộ đồng phục rồi. Nanami gật đầu trả lời “Nhưng mà…” Mai vừa nói đã biết cô muốn nói chuyện gì là…
“Chỉ có điều này….” Sau đó Mai tiến gần đến trước mặt cô “Là tuyệt đối không nhường cho ai khác!”. Nói xong, Mai xoay người rời đi.
Bỏ lại một mình Nanami đứng đó với vẻ mặt nghi hoặc.
Mai thật sự rất thích đồng phục của cô sao? Tại sao chứ? Chỉ có điều này là Nanami không sao hiểu được.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment