“Để chị giúp em” Nhìn đối phương sửa thế nào thì nơ cũng nghiêng lệch, cô đành phải đi tới giúp.
“Wa!! Ikomachan kawaii quá ~” Mái tóc được cột lên kiểu đuôi ngựa, mặc áo sơ-mi cùng áo khoác vest, quần jean xanh wash trắng, Yumi vừa cười vừa đi tới bên cạnh Ikoma.
“Yumi mới là ikemen nè, nếu ở trường nhất định sẽ làm bọn con gái hét ầm lên cho mà coi!” Đem chiếc nơ cột chắc lại, Nanami đem cái nón họa sĩ đội lên đầu của Ikoma, nghe Yumi khen Ikoma thì quay sang trêu chọc “Cậu nói đúng không?”
“Cho mình xin đi!” Nghe thế, Yumi vội vàng khoát khoát tay “Bị Reika biết thì cậu ấy sẽ không vui đâu.”
“Yên tâm đi! Mọi người đều biết Yumi chỉ thích Reika thôi.” Nanami vỗ vỗ lên vai của Yumi.
“Nói đến ikemen, Nanami mặc như vậy là phạm quy đó!” Không hiểu chủ đề lại chuyển đến bản thân cô “Dáng người cao ráo của Nanami mà hóa trang thành con trai thì ikemen lắm nhỉ…” Đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới người cô, Yumi tán thưởng nói.
“Đừng nói giỡn…” Nghe Yumi nói, Nanami cười khổ.
“Tách!!”
Một tiếng khô khốc vang lên cùng ánh đèn lóe sáng khiến ba người không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy Ikuta một thân quần áo chỉnh tề, áo sơ-mi trắng, áo khoác xám không tay, điểm khác với vạt áo sơ-mi của Nanami và Yumi đều có chút xốc xếch ra ngoài, áo sơ-mi trắng của Ikuta lại được bỏ vào quần, mỗi một nút áo đều được cài thật ngay ngắn, thoạt nhìn ăn mặc rất chỉnh chu. Ikuta lúc này đang cầm điện thoại hướng về phía các cô mà điên cuồng bấm nút chụp hình.
“Ikuta đại tiểu thư! Đừng có chụp hình mà!” Nanami vội vàng che mặt quay đi chỗ khác.
“Đúng đúng! Như vậy xấu hổ lắm…” Yumi cũng vừa che mặt vừa la lên.
“Chụp mấy tấm kỉ niệm đi! Đây là lần đầu tiên lên sân khấu của Nogizaka BAND chúng ta mà!” Ikuta cười rất vui vẻ mà chụp hình.
“A! Chúng ta tới chụp ảnh chung đi!” Ngược lại Ikoma, người vốn nên tránh ống kính nhất, lại vui vẻ chạy tới bên cạnh Ikuta đòi chụp ảnh chung.
“Này! Này! Em là người không nên chụp ảnh nhất đấy…” Yumi và Nanami cùng lúc mở miệng nói.
“Cùng nhau chụp đi!” Ikuta vừa kêu vừa vẫy tay về phía Nanami và Yumi.
Rơi vào đường cùng, cô và Yumi đành đi đến bên cạnh Ikoma và Ikuta để chụp ảnh kỉ niệm, cuối cùng chụp hơn mấy chục tấm hình, nguyên nhân dĩ nhiên là bởi yêu cầu của Ikuta đại tiểu thư rồi…
Phải chụp được đúng góc độ mà Ikuta đại tiểu thư hài lòng mới được.
“Được rồi! Chắc là đủ rồi chứ?” Cô cảm thấy mặt mình đã cười đến mức cứng lại.
“Đủ rồi, mặc dù vẫn có chút chưa hài lòng lắm!” Xem lại một chút số ảnh đã chụp, Ikuta có chút bất đắc dĩ phải dừng lại.
“Mọi người có cảm thấy hồi hộp không?” Đứng ở sau cánh gà, Yumi quay sang hỏi các cô.
“Rất hồi hộp.” Nanami, Ikoma và Ikuta đồng thanh trả lời.
“Sao mình không cảm thấy gì nhỉ?” Yumi nhìn mọi người trong quán, vẻ mặt không tin.
“Còn chưa lên diễn nên chưa có cảm giác rõ ràng thôi.” Ikoma mang vẻ thành thục người lớn trái với bình thường nói “Được lên sân khấu diễn là một chuyện rất giỏi rồi, nên chỉ có thể cố gắng hết sức là được.”
“Ikomachan vừa rồi đẹp trai lai láng hết sức…” Yumi kinh ngạc nói.
“Đúng vậy.” Đang xoay xoay cổ tay, thả lỏng các ngón tay, Nanami cũng cảm thấy ngoài ý muốn mà đồng ý.
Tuy rằng Ikoma nhỏ hơn các cô vài tuổi nhưng lại là rất hay suy nghĩ, trong lòng tuy sợ nhưng nếu thực sự đụng chuyện cần làm thì sẽ cắn răng cố gắng hết sức, là một cô bé rất kiên cường.
“Chuẩn bị xong hết rồi!” Nhìn sân khấu phía trước một lát, Ikuta quay sang nói “Chúng ta đi thôi!”
Nghe Ikuta nói, cả nhóm gật đầu đồng thời đem mặt nạ đang cầm trên tay đeo lên mặt, chậm rãi đi theo Ikuta tiến về sân khấu.
Được! Nếu đã phải lên sân khấu! Vậy hãy cùng nhau sáng tạo nên một màn trình diễn hoàn mỹ nhất đi!
....
Trong quán màu sắc chủ đạo là màu đen, tường sơn đen làm nổi bật những đồ trang trí treo trên đó, ánh đèn LED rực rỡ sắc màu chiếu rọi khắp không gian, đập vào mắt các cô là quầy bar bằng kim loại màu trắng sáng lạnh phủ kiếng, trên hàng ghế cao màu trắng trước quầy đã có vài vị khách ngồi vừa uống rượu vừa trò chuyện, sàn nhà trong quán được phủ đá cẩm thạch bóng loáng khiến cho cả không gian có cảm giác tràn ngập màu sắc, các cô đi theo người dẫn đường đến vị trí của mình.
Chỗ ngồi có tầm nhìn tốt được xếp theo hình chữ U hướng về sân khấu, các cô rất may mắn được sắp xếp ngồi đối diện sân khấu, ghế salon phủ vải nhung có lót một tấm đệm nhỏ, trước cái ghế có một cái bàn cẩm thạch tinh xảo.
“Cảm giác tuyệt thật…” các cô cùng nhau ngồi xuống ghế, nhìn thiết kế độc đáo trong quán, ngay cả người đang do dự là Nanase cũng phải ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Lần đầu tới những chỗ như thế này thật khẩn trương!” Bên tai vang lên tiếng nhạc dồn dập, Sayuri hưng phấn nhìn xung quanh.
“Chỗ này có cảm giác rất cao cấp!” Reika đang nhìn bốn phía cũng gật đầu nói.
Người phục vụ bưng nước uống đến bàn, các cô nhìn ngắm một chút sân khấu vẫn chưa lên đèn, khách vào quán ngày càng đông dần lên.
“Thật nhiều người!” Nhìn xung quanh, chỗ ngồi gần như đã kín hết, Reika lộ vẻ kinh ngạc “Thì ra mọi người thích đến những chỗ như thế này~”
“Đây cũng là một phương pháp để giải tỏa áp lực mà~” nhìn trên sân khấu vừa lên đèn đã xuất hiện một người đàn ông mặc đồ vest, trên tay cầm micro “Hình như sắp bắt đầu rồi!”
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Không biết là thể loại ban nhạc gì đây nhỉ?” Sayuri hưng phấn nhìn chằm chằm lên sân khấu “Đáng ra nên kêu bọn Ikuta và Nanami cùng đi xem thử mới đúng ~”
Khi MC lên sân khấu thì khán giả đã có vẻ chờ mong, vốn chỉ có một ánh đèn rọi tập trung vào người MC, khi anh ta đang nói đến trọng điểm thì ánh đèn trên sân khấu đồng loạt sáng lên, bốn người mặc sơ-mi trắng với áo khoác đen, đeo mặt nạ che nửa mặt, trên tay cầm nhạc cụ bỗng xuất hiện trên sân khấu.
“Để mọi người chờ đợi lâu! Ban nhạc sẽ biểu diễn đêm nay Nogizaka BAND!!” MC giới thiệu với khán giả phía dưới “Tuy rằng ban nhạc chỉ mới thành lập nhưng đã có sự chuẩn bị chu đáo để làm rung động khán giả, tuy rằng các thành viên đều mới lần đầu lên sân khấu nhưng đều rất tự tin, tuy rằng…”
Nghe MC nói mấy lời giới thiệu cũ rích, khán giả ở dưới đã có chút không nhịn được, nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là khi MC còn chưa giới thiệu xong, người đứng sau đàn điện tử không nhịn được đã đi đến giật lấy micro của người dẫn chương trình sau đó đẩy ông ta vào cánh gà.
“Ông biết quá nhiều rồi…” (đem chôn ngay). Người chơi keyboard mạnh mẽ đẩy người dẫn chương trình vào cánh gà, bỏ lại một câu nói lạnh lùng sau đó quay lại giữa sân khấu “Chào mọi người, chúng tôi là Nogizaka BAND! Đêm nay chúng tôi sẽ đem đến cho các bạn những nhạc khúc do chính chúng tôi sáng tác, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người.” Lộ vẻ mạnh mẽ khác với nét tươi cười thường ngày, cô đơn giản giới thiệu cho khán giả ở dưới, sau đó quay đầu đánh mắt ra hiệu với các thành viên khác.
Ngồi sau dàn trống là một người có dáng vóc nhỏ nhắn, trên đầu đội chiếc nón họa sĩ, đeo mặt nạ che nửa mặt, giơ dùi trống lên gõ nhịp, sau đó bắt đầu mạnh mẽ đánh trống, đồng thời bass và guitar cùng keyboard cũng bắt đầu phối hợp tạo ra một khúc nhạc dạo.
“Này! Có cảm thấy…giọng của người chơi keyboard kia quen quen không?” Lộ vẻ nghi ngờ, Sayuri kéo tay Nanami hỏi.
“Ừ…cả tiếng hát cũng rất quen tai nữa…” Nghe Sayuri nói, Nanami mới chắc chắn không phải chỉ có cô cảm thấy thế, cô cũng thấy giọng hát này vô cùng quen tai.
Tuy rằng mặc áo sơ-mi trắng, bên ngoài khoác vest xám không tay cùng với quần jean ngắn và giày thể thao trắng, phong cách của một người con trai, trên mặt lại đeo mặt nạ, nhưng kĩ năng chơi đàn thuần thục và giọng ca có âm vực rộng, hình như rất giống một người…
“Tay trống phía sau cũng quen nữa…” bên tai nghe giọng nghi ngờ của Nanase, ánh mắt cô chuyển sang người đang đánh trống phía sau.
Mặc áo khoác ngắn tay và quần short đen, áo sơ-mi trắng cùng một cái nơ nhỏ trên cổ áo, trên đầu đội nón họa sĩ, mặt đeo cùng loại mặt nạ chỉ che nửa trên khuôn mặt, thế nhưng cái cằm kia cùng thân hình đều rất giống…
“Là tại mình hay tại người đang chơi đàn bass kia rất giống với…” Ngồi cách Mai xa nhất là Reika cũng lên tiếng.
Dù đeo mặt nạ, nhưng có thể nhìn ra tay bass kia đem tóc cột gọn lên, trên người cũng mặc sơ-mi trắng, áo khoác đen, động tác lưu loát, dáng vẻ đẹp mã và hai mắt lấp lánh có thần thật sự rất giống với người đó…
Căn cứ vào lời của mọi người đều xác nhận các thành viên ban nhạc đều giống một người nào đó mà các cô quen, Mai cũng chuyển ánh mắt lên cái người đang chơi guitar lên sân khấu.
Tóc được buộc ra phía sau nhưng màu tóc đã bán đứng đối phương, cứ cho là thay đổi quần áo, đeo thêm mặt nạ đi nữa, nhưng cô ấy có nghĩ đến đôi giày thể thao trắng dưới chân cô ấy là do cô cùng cô ấy đi mua với nhau không? Quan trọng nhất là…cô đã thấy đối phương đàn guitar nhiều lần rồi, dù có thay đổi trang phục và đeo mặt nạ sao cô có thể không nhận ra được!
“Nanami?” gần như trăm phần trăm xác nhận người chơi guitar trên sân khấu kia là ai, cô lập tức thốt lên tên của đối phương.
----------oOo----------
mau up le nha au
ReplyDelete