Bình thường khi ngồi chung xe của người đại diện của Mai thì sẽ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhưng ngày hôm nay vị trí đó để đầy đồ đạc nên cô đành phải ngồi ở phía sau với Mai.
Phiền não của cô không giảm đi nên bầu không khí giữa cả hai có chút tế nhị, bao tử vẫn còn rất đói.
Len lén thở dài, Nanami vô thức lấy bánh quy mà Fukagawa vừa tặng cho cô để lấp đầy bao tử đang réo gọi.
“Bánh quy của Maimai làm rất ngon sao?” Tuy rằng trên xe tiếng phát ra từ radio khá lớn, không hiểu sao có thể cảm nhận được tâm tình của Mai không tốt lắm.
“Cậu muốn ăn không?” Nanami cho rằng Mai hỏi vậy là do Mai cũng thấy đói bụng rồi, cô dừng ăn lại hỏi người bên cạnh.
“Không cần.” Ai ngờ, đáp lại cô là một lời cự tuyệt ngắn gọn.
Cô ấy xảy ra chuyện gì thế?!
Không thể hiểu được nguyên nhân khiến trong lòng đối phương không tốt, Nanami quyết định trước tiên chờ đối phương vui vẻ trở lại mới hỏi, ngay lúc hai người trầm mặc chưa được một phút đồng hồ thì…
“Nanami thích Maimai hả?” Đối phương hỏi cô một câu khá shock.
“Khục khục!” câu hỏi dội bom bất ngờ khiến Nanami suýt chút nữa bị nghẹn bánh quy “Sao lại hỏi vậy? Đã nói cả hai chưa không thân nhau lắm, mới quen nhau không bao lâu mà!” Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là chết vì nghẹn bánh quy rồi.
“Nhưng mình cảm thấy Nanami rất thích Maimai,hơn nữa còn rất thích ăn bánh của cậu ấy làm nữa…” Mai nhìn cô, trên mặt biểu tình rất nghiêm túc.
“Đó là bởi vì…” Nanami còn chưa giải thích hết câu…
“Ngày mai cũng làm bánh cho Nanami ăn…” Mai quệt miêng, nhỏ giọng nói. Tuy rằng giọng Mai nhỏ đến mức bị âm thanh radio át mức nhưng Nanami vẫn nghe rõ ràng.
Này?! Đây là…ghen à?
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang hồng lên của Mai, không biết tại sao khi thấy biểu cảm xấu hổ ít thấy ở Mai khiến Nanami cảm thấy đặc biệt…đáng yêu?
Bỗng Nanami có thể cảm nhận được cảm giác trái tim bị một mũi tên xuyên qua của mấy cậu con trai khi nhìn thấy ảnh chụp của Mai, huống chi Nanami còn thấy được Mai bằng xương bằng thịt nữa! Cái cảm giác trái tim đập loạn nhịp…tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài!
Dằn xuống nhịp tim đang cấp tốc tăng lên, Nanami chật vật nhìn Mai ngay trước mắt, gật đầu làm bộ như không có chuyện gì.
“Ừ, mình sẽ ăn.” Cảm giác được tiếng tim mình đập, Nanami cố gắng khiến cho giọng của mình bình thường nhất có thể.
Cũng chính vì nguyên nhân đó…
“Nanami kiếm đâu ra mà nhiều đồ ăn thế?” Lúc ban nhạc đang nghỉ ngơi, Ikoma lại gần hỏi “Chocolate, bánh quy, bánh kem,…cái nào nhìn cũng ngon quá…”
“Ikoma-chan muốn ăn thì lấy ăn đi!” Nhìn ra khát vọng trong mắt Ikoma, Nanami liền đem một ít đồ ăn chia cho cô.
“Yeah~ Nanami tốt nhất!” Ikoma cầm một cái bánh kem reo lên sau đó nhanh chóng ngồi xuống ăn.
“Yumi cũng cùng ăn đi!” Từ sàn nhà đứng lên, Nanami đem một ít bánh quy đưa cho Yumi vẫn đang luyện tập “Còn có nhiều lắm, cứ ăn thoải mái!”
Nanami vốn tưởng Mai chỉ nói thế thôi, không ngờ hôm nay thật sự nhận được mấy món đồ ngọt mà Mai tự làm, hơn nữa món nào cũng tinh xảo và hấp dẫn khiến cô nghi ngờ không biết có phải là Mai mua ở ngoài không, nhưng rồi nhớ lại từng nghe qua Sayuri và Reika nói tay nghề của Mai cũng rất giỏi, cô liền bỏ qua suy nghĩ này. Lúc nhận được đống đồ ngọt, Nanami có nói qua là một mình cô ăn không hết, nghe thế Mai lại rất sảng khoái kêu cô lúc luyện tập thì chia cho mọi người cùng ăn nên cô liền đem tới đây, không thể không thừa nhận….tay nghề nấu nướng của Mai vô cùng tốt. (Teru: Cho một miếng!!)
“A! Mình cũng muốn ăn!” Lúc này, Ikuta đang nghe điện thoại cũng nhìn thấy đống đồ ăn, lập tức chạy như bay đến.
“Ikuta đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Hình như rất nghiêm túc.” Ngồi trên sàn ăn bánh quy, Yumi hỏi.
“Nói đến chuyện này! Tuần sau chúng ta sẽ lên sân khấu biểu diễn!” Ăn một miếng bánh kem lớn, Ikuta vui vẻ tuyên bố “Tuyệt quá đúng không!”
“Ơ? Lên sân khấu biểu diễn?” Nanami kinh ngạc hỏi.
“Chúng ta luyện tập chính là để lên sân khấu biểu diễn làm cho mọi người kinh ngạc. Cho nên, mọi người phải cố gắng mà luyện tập nghe chưa!” Ikuta đang rất vui vẻ nói “Cùng nhau cố gắng lên! Nha!” Cô nắm chặt tay giơ lên hét to.
“Cố lên!” Yumi và Ikoma cũng giơ tay lên hô.
“Nanami…” Ikuta quay đầu nhìn thoáng qua Nanami đang im lặng không làm gì.
Bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, Nanami hiểu là cô đang bị uy hiếp vô hình.
“Cố lên…” chậm rãi giơ tay lên, Nanami yếu ớt hô theo.
“Tốt! Vậy ăn xong lại luyện tập tiếp!” Ikuta nhiệt tình nói, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Cho dù sắp lên sân khấu biểu diễn nhưng sinh hoạt cũng không có gì thay đổi, vẫn như cũ bận rộn cùng Mai đi công tác, buổi chiều về trường bổ sung số ngày có mặt, nhưng cuộc sống sẽ luôn có những lúc khiến ta cảm thấy hạnh phúc đến bất chợt, giống như ngày hôm nay may mắn gặp phải giáo viên xin nghỉ, thế là có được một ngày nghỉ hiếm hoi.
“Đi đâu mới tốt đây….” Đi trên hành lang, nhìn đồng hồ trên tay, tuy rằng còn sớm nhưng do ngày hôm nay Mai đi học nên không có công tác, lúc này về nhà thì cũng không hay lắm.
Đang khổ sở suy tính, đi qua chỗ rẽ ở hành lang thì…chợt thấy một bóng người đang vội vàng chạy về phía mình, trong lúc bất ngờ cả Nanami và đối phương đều không kịp tránh, lập tức Nanami vươn tay đỡ lấy người vừa đụng vào mình sau đó ngã ra sau.
“Cẩn thận!” trong lúc hỗn loạn Nanami bắt được đối phương đang ngã nhào xuống.
“A! Thật xin lỗi!” Đối phương đứng vững lại liền rối rít xin lỗi.
Ngay lúc thấy đối phương lao đến chỗ mình, Nanami đã cảm thấy người này rất quen thuộc, sau đó ngẩng đầu lên mới phát hiện đó là Mai, người mà cô không thể quen thuộc hơn nữa.
“Nanami?” Tóc tai do chạy vội có chút xốc xếch, Mai kinh ngạc nhìn cô.
“Sao lại chạy gấp như thế chứ?” Đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc đang tán loạn của Mai, cô hỏi.
“Mình đang muốn đi giao bài thi của lớp học sáng nay.” Mai có chút gấp gáp nói “Giảng viên hình như một lát không có tiết nữa.”
Cầm lấy tờ giấy trên tay Mai, Nanami nhìn tên của giảng viên ghi trên đó.
“Vừa nãy có gặp giáo viên này, cô ấy vừa đi kiếm giáo viên bên khoa mình, có thể đến phòng giảng viên tìm cô ấy.” Nhớ tới vừa rồi mình cũng đi nộp bài tập của lớp trưa nay có thấy giảng viên này trong phòng giảng viên “Để mình đi với cậu!” dù sao cô cũng không có gì làm.
"Ừ!” Mai gật đầu.
Mặc dù sau khi trò chuyện với Nanase, bản thân cô đã làm rõ tình cảm đặc thù đối với Mai, nhưng nói đến chuyện tỏ tình thì…hình như cũng không phải chuyện gấp, dù sao có cảm tình là có cảm tình, thích là thích…
Thế nhưng nếu kêu cô tỏ tình....vẫn là…
Cùng Mai đi giao bài xong, vì rãnh rỗi không có gì làm nên Nanami cùng đi về khoa của Mai.
“Nanami không có lớp à?” Có vẻ Nanami biểu hiện có chút rảnh rang nên Mai tò mò hỏi.
“Ừ! Giảng viên xin nghỉ.” Gật đầu trả lời, Nanami vẫn chưa quyết định được sẽ đi đâu “Bây giờ chưa muốn ngủ nên về nhà lúc này không hay lắm, nên mình đang phân vân không biết sẽ làm gì, chắc là đi thư viện xem thôi sách...” đi thư viện xem sách có vẻ là một lựa chọn không tồi.
“Nếu không có gì làm, Nanami có muốn…” Mai nói còn chưa xong thì một người mà cả hai đều rất thân không biết từ đâu chạy tới cắt đứt cuộc trò chuyện.
“Maiyan!” Sayuri từ trên hành lang chạy về hướng các cô.
“Sayurin~!!” Mai cũng nhiệt tình đáp lại.
Sau đó sẽ là cảnh tượng hai cô gái ôm chầm lấy nhau.
“Mình cùng Reika một lát không có tiết, nghe nói tiết sau của Mai học ở giảng đường, cho nên mới cùng Reika đi kiếm Maiyan đó!” hai người ôm nhau xong, Sayuri mới nói.
“Ừ! Được chứ!” Gật đầu, Mai chậm rãi hỏi Reika “Nhưng sao không thấy Yumi?”
“Yumi không được nghỉ tiết!” Lộ vẻ mặt thất vọng, Reika bất đắc dĩ nói “Mà nè…sao mình cảm thấy ở trong trường thường xuyên thấy Nanami và Mai đi với nhau nhỉ?” Reika đột nhiên liếc về phía Nanami.
“Bọn mình có công việc cùng nhau nên thường thấy bọn mình đi cùng nhau là chuyện bình thường?!” Nanami bất đắc dĩ trả lời Reika đang có ánh mắt mờ ám.
“Có công việc thôi sao ~ mình luôn cảm thấy cả hai giống như tình nhân hay đi chung với nhau ấy” Reika hoài nghi nhìn chằm chằm vào cô và Mai.
Nghe Reika nói, cô theo bản năng nhìn sang Mai, ánh mắt giao nhau trong nháy mắt đó khiến trong lòng cô giật mình, lập tức dời ánh mắt đi.
“Được rồi! Nghe Yumi nói ban nhạc của các cậu sắp biểu diễn hả?” Hình như không có ý muốn tìm hiểu sâu về vấn đề nhạy cảm đó, Reika lại hỏi tiếp.
“Ừ! Hình như là vậy!” Gật đầu, Nanami cũng không ngạc nhiên khi Reika biết.
“Chừng nào biểu diễn thế? Chúng mình cùng đi xem đi!” Sayuri hình như rất hứng thú.
“Chi tiết mình cũng không rõ lắm…Ikuta chưa nói rõ với bọn mình.” Chỉ báo là sẽ có buổi biểu diễn, còn chi tiết thì không hề hé răng.
“Đến lúc đó báo với bọn này đi!” Sayuri dặn dò cô.
“Yên tâm! Nanami mà quên thì còn Yumi nhắc chúng ta mà!” Reika chen vào “Được rồi! Phải đi học rồi, chúng ta cùng Mai cũng nên về lớp thôi!”
“Nanami muốn đi cùng không?” Ngay khi Nanami muốn đi thư viện xem sách giết thời gian, Mai đột nhiên hỏi “Không phải lát nữa cậu không có tiết sao?”
“A? Nanami cũng không có tiết à?” Như Nanami dự đoán, Sayuri lập tức vui mừng nhìn cô “Vậy cùng đi đi!”
“Mình không nghĩ là…” bây giờ đột nhiên rất muốn kiếm một chỗ chỉ có mình cô, Nanami vội vã muốn từ chối.
“Đi! Cùng đi!” Nhưng Sayuri hoàn toàn không có ý để Nanami có cơ hội nói “không”, liền kéo tay cô lôi đi, đoàn người liền tiến về phòng học của Mai.
Lại nữa! Các cô có bao giờ nghe lời nói của tôi không thế?
Ngồi ở dãy bàn cuối lớp, nghe giảng viên đang giảng nội dung bài học khác với chương trình của mình, Nanami đành đem giáo trình khoa mình ra, cầm bút dạ đánh đấu mấy chỗ trọng điểm.
Mai, Sayuri và Reika ngồi bên trái cô đang vừa nghe giảng vừa trò chuyện, thỉnh thoảng Mai cũng có quay sang Nanami nói mấy câu, nhưng phần lớn đều là 3 người nói với nhau.
Lúc Nanami đang đánh dấu mấy câu trọng tâm thì đột nhiên một xấp giấy từ bên cạnh bay tới chính xác đập lên tay cầm bút của cô khiến nó trượt dài trên giấy.
“Sayuri…” không cần nghĩ cũng biết là ai làm, Nanami ngẩng đầu trừng mắt cái người đang cười rất tươi kia.
“Nanami nghiêm túc quá đó.” Sayuri nhẹ nhàng nói.
“Là cậu rất không nghiêm túc thì có…” Nhìn giáo trình bị một đường mực chướng mắt kéo qua, Nanami bất đắc dĩ đáp lại, đưa tay muốn lấy bút xóa trong hộp bút, tay vừa chạm vào cây bút xóa…
Một cánh tay trắng nõn đã nắm lấy tay Nanami, cô quay đầu nhìn Mai ở bên cạnh không biết vì sao lại nắm tay mình.
Chỉ thấy Mai cầm một cây bút lông màu đen, tay trái nắm lấy tay cô, tay phải cầm bút lông viết lên tay cô một hàng chữ, viết xong còn nở nụ cười thỏa mãn rồi mới buông tay cô ra.
“Mai…” rụt tay về, Nanami thấy trên tay mình là bốn chữ Shiraishi Mai.
“Đánh dấu hoàn thành!” gục xuống bàn nghiêng đầu nhìn mình, Mai cười rất vui vẻ.
“Này…” nhìn cây bút lông để trên bàn “Cái này là bút lông không bay màu hả?” Nanami chà chà lên tay, quả nhiên chữ viết không mờ đi chút nào.
“Trong một thời gian sẽ rửa không ra!” Khuôn mặt hài lòng vì trò đùa của mình, Mai thoải mái nói.
“Mai này…” Cô bất lực nhìn Mai ở bên cạnh.
“A~ khát quá!” Nở một cười với cô xong, Mai quay qua nói với Sayuri “Không biết uống gì bây giờ nhỉ…”
“Cậu lần nào cũng suy tính rất lâu đó!” Nghiêng đầu suy nghĩ, Sayuri hỏi Mai.
“Đúng vậy! Vì loại nào cũng muốn uống nên không quyết định được!” Mai bất đắc dĩ trả lời.
Nhìn chữ viết trên mu bàn tay, bên tai nghe Mai và Sayuri đang nói chuyện, Nanami có chút buồn ngủ rồi, cô quyết định tan học phải đi bộ một lúc để tan cơn buồn ngủ.
Hạ quyết tâm xong, Nanami vừa đi khỏi phòng học liền thấy người quen.
Fukagawa Mai.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment