"Đây là sân mà khoa của Mai dùng để tổ chức các sự kiện, bên trong có cả sàn catwalk, mỗi giữa kì sẽ phải lên công bố thành quả học tập, bằng cách đi trên sàn catwalk như người mẫu vậy.” Nanami đưa Mai đi tới một căn phòng lớn có hai cánh cửa lớn đang khóa chặt “Còn nơi này là phòng thảo luận” Cô giới thiệu cho Mai biết những phòng học của khoa theo trí nhớ của mình.
Thoáng cái, cô đã đem những phòng học mà khoa của Mai hay dùng đều giới thiệu hết, sau đó tiện thể còn giới thiệu những chỗ trọng điểm trong trường, lúc này tiếng chuông vào học vang lên, suy nghĩ một chút thì thấy không kịp chạy về lớp rồi, hơn nữa cũng không thể vào trễ, đành phải trốn tiết mà đi căn-tin tiêu diệt đồ ăn thôi (Teru: ta thích :v ), hạ quyết tâm xong Nanami nhìn sang Mai bên cạnh hình như cũng không có ý vào lớp học.
“Nanami muốn vào lớp học sao?” Nghe được tiếng chuông, Mai quay sang hỏi cô.
“Không có, mình muốn đi căn-tin” Nghĩ lại thì, trước khi gặp mấy cô nàng kia thì mục đích của cô là đi đến căn-tin, kết quả đã gần nửa giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa tới được căn-tin nữa…
“Mình cũng muốn đi!” ngay khi đang khổ não suy nghĩ như thế thì chợt nghe Mai nói.
“Ơ?!” Không ngờ rằng Mai sẽ nói như thế, Nanami dừng bước quay sang nhìn Mai.
“Trường nói phải 2 ngày nữa thì mình mới có tên trong danh sách lớp cho nên bây giờ không lên lớp cũng không sao cả, hơn nữa từ sáng tới giờ mình còn chưa ăn gì…” nhìn Mai lộ vẻ mặt đáng thương vì đói bụng, rõ ràng một người thích ở một mình như Nanami lại muốn thỏa hiệp…
Mang theo Mai cũng đang đói bụng đến căn-tin, hai người vừa nói chuyện vừa giải quyết bữa trưa trễ của mình, sau đó hai người rời căn-tin tiếp tục đi dạo trong sân trường, ăn no xong cả người Nanami đều thư thả, ánh nắng mặt trời ấm áp rọi lên trên người khiến cô cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, ngay lúc cô gần như thả lỏng tinh thần phó mặc cho cơn buồn ngủ thì…
“Chát!” không hề báo trước, hai bên má cảm giác được có chút đau, cô bỗng giật mình.
Mai không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô, hai bàn tay vỗ vào má Nanami.
“Làm mình giật mình…” lấy tay kéo hai tay của Mai ra, giọng Nanami mềm nhũn vì buồn ngủ.
“Bởi vì mình thấy cậu sắp ngủ gật.” Nở một nụ cười tươi rói, Mai nói.
“Ừ, mình buồn ngủ quá.” Chớp chớp hai mắt đang có chút rát vì buồn ngủ “Hình như hết chỗ cần giới thiệu cho cậu rồi.”
“Nanami có địa điểm bí mật nào không?” hình như không để ý tới Nanami đang buồn ngủ cũng không có chút nhiệt tình nào, Mai như trước vẫn rất hăng hái hỏi.
“Địa điểm bí mật à…” Trong đầu Nanami hiện giờ chỉ có suy nghĩ muốn được ngủ, cho nên muốn đi…
Sân thượng, tuy rằng bình thường vẫn có một ít sinh viên lên đó, nhưng phần lớn là vào giờ ăn trưa, bây giờ đã qua lúc đó rồi cho nên sân thượng không còn ai nữa, đây là chỗ ngủ tuyệt vời của Nanami, ngủ trên sân thượng gió hiu hiu mát mẻ còn tốt hơn là tìm một căn phòng trống nào đó mà chui vào nữa.
“Đây là nơi tốt nhất trong trường, hơn nữa mỗi ngày đều có hai cảnh đẹp nhất.” Tựa người lên lan can nhìn lên bầu trời xanh, cảm nhận từng cơn gió mát phất qua gương mặt khiến Nanami tỉnh táo hơn nhiều.
“Hai cảnh đẹp nhất?” đứng ở bên cạnh, để mặt làn gió thổi mái tóc dài bay phấp phới, Mai cười cười quay sang hỏi.
“Bình minh và hoàng hôn.” Tựa trên lan can, Nanami đưa mắt nhìn về phía chân trời xa tít tắp “Có một lần ngủ quên ở trên đây, lúc tỉnh lại thì hoàng hôn đã buông xuống, khi đó cả bầu trời bị mặt trời nhuộm đỏ, màu sắc lúc ấy không có bất cứ thuốc màu nào có thể vẽ nên được.” Từ lần đó, Nanami dù không có tiết cũng thỉnh thoảng ở lại trường, lên đây để được ngắm hoàng hôn.
“Cho nên…đây là địa điểm bí mật của Nanami đúng không?” Mai cười hỏi. Mai vén mái tóc bị gió thổi tung qua tai, để lộ cần cổ trắng nõn nà.
Ánh mắt Nanami không thể khống chế bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn mất mấy giây, sau đó cô phải ép buộc bản thân dời ánh mắt khỏi đó.
“Ừ, coi như là vậy đi…” vô ý nhìn thấy làn dan trắng ngần của Mai khiến Nanami không hiểu sao cảm thấy hốt hoảng, ánh mắt trở nên tránh né Mai.
“Thế nhưng nếu đã nói cho mình biết, thì đâu còn coi là bí mật nữa!” Mai nở nụ cười vui vẻ “Đã biết địa điểm bí mật của Nanami!” còn nắm chặt nắm tay hài hước làm động tác “cách mạng thành công” nữa chứ.
“Không sao…” Nanami đã quen với việc Mai lâu lâu lại làm động tác hài hước, cũng không để ý đến việc nói cho Mai biết “địa điểm ngủ nướng” của mình, nhưng cô lại không thể giải thích về sự khác thường của bản thân, bởi vì bình thường cô sẽ không đời nào tiết lộ bí mật này, bởi vì… “Đừng nói cho ai biết nhé, đặc biệt là Sayuri.” Cái cô nàng Sayuri này sẽ luôn xuất hiện phá rối giấc ngủ của cô, nếu địa điểm này mà bị phát hiện có lẽ cô sẽ tốn công kiếm chỗ mới mất.
“Đương nhiên không thành vấn đề” Mai cười rực rỡ trả lời cô.
Hai người cứ như vậy trải qua buổi học chiều ở địa điểm bí mật đó. Tất nhiên, thủ phạm trốn học chính là Nanami rồi.
Sau đó, lấy việc đi học làm lý do Mai giảm bớt một phần năm thời gian làm việc để đến trường, rất nhanh đã quen với bạn cùng lớp, thậm chí là các lớp khác nữa, việc này Nanami cũng không thấy ngạc nhiên, năng lực xã giao của Mai cao hơn cô nhiều lắm, không chỉ bạn cùng lớp mà thậm chí mấy anh chị khóa trên cũng rất chiếu cố Mai, tuy nhiên ngoài bạn cùng lớp thì Mai chủ yếu ở cùng với hai người bạn đồng nghiệp quen đã lâu là Sayuri và Reika.
Còn bản thân cô vẫn như cũ, hơn phân nửa thời gian là cùng Mai tham gia các buổi chụp hình, thỉnh thoảng may mắn gặp được nhiếp ảnh gia chịu chỉ dạy kĩ năng thì Nanami cố gắng học hỏi, nếu không may gặp người khó tính thì cô đành ngồi xác nhận lại lịch trình của Mai, đồng thời ôn lại bài vở ở trường.
“Nanami, đừng quên chiều nay phải đi chụp hình đó nhé!” nhìn màn hình điện thoại, Mai vừa lên lớp đã nhắn tin cho cô, hết giờ học Nanami đi về phía phòng học của Mai.
“Nanami!” đi được nửa đường thì Ikuta, người đã hai tuần nay cô không gặp mặt, chạy như như bay về phía cô.
“Có chuyện gì thế?” Nanami dừng bước, nhìn Ikuta đang thở hổn hển hỏi.
“Này! Cho cậu!” Ikuta đem mấy bản nhạc nhét vào tay cô “Nhất định phải luyện tập nha!” dặn dò thật nhanh sau đó Ikuta lại vội vã chạy đi.
“Cái gì đây?” nhìn Ikuta vội vã chạy đi, Nanami còn chưa kịp hiểu chuyện gì vội hướng về phía Ikuta hỏi.
“Nhất-định-phải-luyện-tập.” Ikuta vừa chạy vừa quay đầu hét rõ từng chữ một, hét xong lại quay đầu chạy đi.
Nhìn Mai đang ở trong phòng chụp ảnh đang không ngừng thay đổi tư thế chụp ảnh cho trang phục mới nhất của tạp chí, Nanami lợi dụng thời gian rảnh để nhìn qua mấy bản nhạc phổ Ikuta vừa đưa cho cô.
Nanami nhớ hình như trước đó cô có đáp ứng gia nhập ban nhạc của Ikuta. Không đúng! Phải nói là cô chưa hề đáp ứng mới đúng nha…
Ngay khi cô đang xem nhạc phổ thì điện thoại rung lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn cũng không thèm nhìn mà nghe luôn.
“Alô?” Ngẩng đầu nhìn Mai đang xác nhận lại ảnh chụp với nhiếp ảnh gia, Nanami nhỏ giọng nhận điện thoại.
“Nanami, tối nay có rảnh không?” Đầu bên kia truyền đến giọng quen thuộc của Ikuta.
“Tối nay?” Nanami nhớ lại lịch trình tối nay, hình như hết buổi chụp hình này thì tối nay không còn gì làm nữa…”Chắc là có, nhưng mình đang muốn…” vốn muốn nói tối nay muốn ngủ sớm.
“Tối nay…” bên đầu bên kia,Ikuta hình như không thèm nghe lời nói của Nanami, đọc thật nhanh một địa chỉ với cô “Bảy giờ gặp ở đó nhé! Nhất định phải tới!” nói xong còn không quên một câu uy hiếp, sau đó không để cô có cơ hội từ chối đã cúp luôn điện thoại.
Này…ít nhất cũng phải nghe người ta nói chứ…
Nhìn điện thoại bị cúp, Nanami bó tay đành phải nhét điện thoại vào túi.
“Nanami, buổi chụp hình kết thúc rồi, cùng nhau đi ăn cơm đi!” Nanami vừa mới cất điện thoại, Mai vẫn còn mặc trang phục chụp hình đi tới bên cạnh nói.
“Xong rồi à?” miệng thì hỏi vây, nhưng Nanami vẫn theo chân Mai đi tới phòng nghỉ.
“Ừ! Tối nay cậu bận sao?” Đi tới phòng nghỉ, Mai hỏi cô.
“Vẫn kịp đi ăn mà.” Sau khi ăn cơm rồi đi đến chỗ Ikuta chắc là kịp “Sau đó là phải đi gặp Ikuta đại tiểu thư…” Nhìn Mai vừa lắng nghe mình nói vừa cởi bỏ trang phục dùng để chụp hình, Nanami theo bản năng dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Sao? Muốn đi gặp Ikuta-chan à, mình có thể đi cùng không?” Không chú ý tới ánh mắt lảng tránh của Nanami, Mai ngược lại còn đi tới trước mặt cô.
“Để mình hỏi cậu ấy.” thấy Mai cởi hết phục trang chỉ còn mỗi nội y, Nanami vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Ikuta.
Chuông chỉ đổ hai tiếng là Ikuta đã nghe máy, Nanami hỏi một chút, Ikuta đơn giản đồng ý, còn không quên nhắc cô không nên tới muộn.
“Sao rồi?” Nửa người trên chỉ còn nội y, Mai nhìn cô đầy mong đợi.
“Ikuta nói có thể đến.” Nanami cảm thấy không biết phải dời ánh mắt mình đi đâu nữa “Mai này…”
“Ừ?” nghe được có thể đi cùng, Mai đang rất vui vẻ, nghe được lời của Nanami thì ngước lên nhìn cô.
“Cái kia…” tuy rằng đều là nữ, nhưng cái hình ảnh ấy quả nhiên vẫn đập vào mắt một cách mạnh mẽ “Nhanh mặc đồ vào đi, chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa.” Da thịt trắng nõn cùng cái size của “chỗ nào đấy” tạo thành kích thích không nhỏ…
“Ừ” Mai lập tức xoay người đem quần áo mặc vào, không hề phát hiện bản thân đang khiến Nanami phải khốn đốn không ít.
Nanami cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng quá là gei đi…thấy cơ thể con gái mà cũng hồi hộp quá mức…quả nhiên vấn đề là ở kích thước! (Vãi kích thước )
Trong lúc hai người đang ăn uống ở tiệm mì, Nanami mới chợt nhớ tới một chuyện mà bản thân không chú ý tới…
“Mai cũng quen với Ikuta à?” Lúc đang thêm bột ớt vào tô mì, Nanami nhớ tới thắc mắc của mình nên quay sang hỏi Mai.
“Là bạn của bạn.” Mai với vẻ mặt có chút không hiểu nhìn cô nói “Nanami…”
“Là vậy à…” Uống một ngụm nước lèo vừa bỏ thêm hai thìa ớt, Nanami cầm đũa chuẩn bị ăn…
“’Nanami!!” Mai nắm lấy tay đang cầm đũa của Nanami.
“Sao?” Nanami nhìn Mai đang có chút nghiêm túc.
“Ăn cay quá đó!” Mai chỉ vào tô mì có màu đỏ hồng của cô.
“Thật ra chỉ vừa đủ cay mà thôi.” Nanami nhìn Mai với vẻ ngạc nhiên “Muốn ăn thử không? Ngon lắm!” cô thành tâm hỏi.
“Không cần” Mai lộ vẻ mặt khổ sở ít thấy, lắc đầu từ chối.
Thấy vậy Nanami cũng chỉ cười một cái, sau đó cô và Mai cùng đi địa chỉ mà Ikuta đưa cho, là một căn nhà ba tầng bình thường trong hẻm.
Ps: Mai nói Ikuta là bạn của bạn cô, còn bạn cô là ai thì chương sau sẽ rõ!
0 nhận xét :
Post a Comment