Ra khỏi ga tàu, trên con đường đêm nổi lên từng đợt gió lành lạnh, cô nhìn thấy Mai đi bên cạnh đang co người lại vì lạnh.
“Không có mang theo áo khoác sao?” nhìn phản ứng của Mai, sự phiền não ban nãy của cô bị quét sạch.
“Bình thường đều do quản lý đưa về nhà, cho nên không có đem theo…” Mai ão não trả lời.
Nghe thế, cô không hề nghĩ ngợi liền cởi chiếc áo khoác mỏng của mình rồi khoác lên người Mai.
“Ơ!!?” Có lẽ hành động này khá đột ngột, Mai ngạc nhiên nhìn tôi.
“Mặc đồ không có tay đi ra đường vào buổi tối thế này dễ bị cảm lắm…” Hơn nữa còn từ chất liệu mỏng dính này nữa.
“Nhưng mà…”’ giọng nói có chút do dự.
“Mình bình thường vẫn thích vận động…” thỉnh thoảng, thỉnh thoảng, vô cùng thỉnh thoảng chơi bóng rổ (tức là siêu ít ấy), “Sẽ không dễ gì bị bệnh đâu”. Nói xong không hiểu vì sao có chút chột dạ, hi vọng đừng có nói xong thì mấy ngày sau liền đổ bệnh.
“Thế nhưng…” Mai vẫn cảm thấy không thích hợp.
“Hơn nữa Mai còn rất nhiều công việc cần làm đúng không? Nếu bây giờ mà đổ bệnh thì không tốt đâu!” Không có biện pháp! Chỉ còn cách đem công việc ra nhắc nhở Mai.
“Ừ…” Có lẽ cô ấy cũng hiểu được nặng nhẹ trong chuyện này “Cám ơn..” Lời cảm ơn của Mai nhẹ nhàng xuyên qua làn gió lạnh đến bên tai cô.
Rất dễ nghe, không khỏi khiến cô nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nhà cậu ở hướng nào?” một chút nữa đưa Mai về nhà xong thì đi ra tiệm sách là được! Như vậy chắc là kịp chuyến tàu điện lúc 9 giờ.
“Nanami muốn đi tiệm sách sao?” Nghe câu trả lời cùng câu hỏi của mình không có chút quan hệ, cô sửng sốt một chút nhìn người con gái bên cạnh mình.
“Ừ..” nhưng cũng không để ý lắm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt, cô liền trả lời.
“Mình có thể đi cùng không?” Nhìn người con gái trước mắt lại lộ vẻ mặt cầu tình dễ nhìn, cô nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết bản thân sẽ trả lời như thế nào.
“Được chứ, đi thôi!” Đáng ghét! Lại mềm lòng!
Hashimoto Nanami, hứng thú cũng là một mình, sở thích cũng là một mình, không thể phủ nhận rằng khi trả lời tin nhắn của người khác cô không nhiệt tình cho lắm, đến trả lời điện thoại cũng không thích, đối với một người rất ít khi có hứng thú với người khác như cô chỉ thích làm việc gì cũng làm một mình, khi đã không thích thì ngay cả cô bạn thân là Sayuri cô cũng cự tuyệt…cho nên ngày hôm nay cô có chút không bình thường…
“Mình hơi khát nước…” Mai mặc áo khoác của cô, kéo mũ che lên đầu đi bên cạnh cô bỗng mở miệng nói.
“Bên kia có máy bán nước tự động kìa.” Đi trên con đường đêm chỉ có mấy ngọn đèn đường, nhìn xung quanh không thấy cửa hàng tiện lợi nào, không còn cách nào khác cô đành chỉ vào máy bán nước tự động ở ven đường.
Vừa nói xong liền thấy Mai liền “vèo” một cái chạy về phía cái máy, cả người gần như dán lên máy, vẻ mặt khổ sở.
“Không biết nên uống loại nào đây…” nhìn Mai lộ vẻ mặt hài hước, Nanami không nhịn được bật cười, đổi lại là sự bất mãn của “người nào đó”:
“Cậu cười gì chứ? Mình rất nghiêm túc đó!”
“Không có..” nhịn cười đi tới, cô kéo cái cô nàng đang dính lên máy bán nước ra, nhét vào mấy đồng xu “Chỉ là mình thấy cậu rất khác so với mình nghĩ”
“Khác chỗ nào? Cậu nghĩ mình như thế nào?” Mai lộ vẻ mặt nghi ngờ, tay thì nhấn nút chọn đồ uống.
“Lạch cạch” tiếng lon đồ uống lăn xuống khay đựng vang lên có chút chói tai giữa con đường vắng.
“Mình nghĩ người như cậu, cư xử với người khác thì lời nói và nụ cười đều vô cùng hoàn hảo, là một cô gái hoàn mỹ” cúi người xuống lấy lon nước ngọt “Nhưng nghĩ lại không biết bên dưới vỏ bọc hoàn mỹ đó cậu là người như thế nào?” Nanami cầm lon nước vẫn còn hơi ấm để vào tay của Mai.
"Vậy cậu nhìn ra chưa?” nhìn lon nước trong tay, Mai ngẩng đầu giương đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn cô rồi hỏi.
“Vẫn chưa.” Lời này là thật.
Sau đó thấy Mai không trả lời mà chỉ nhìn mình, cô quyết định không dây dưa ở cái chủ đề này nữa, cho nên xoay người tiếp tục đi về hướng tiệm sách.
“Nanami!” Mai ở phía sau bỗng gọi cô.
“Sao thế?” Xoay người lại nhìn Mai vẫn đang đứng yên.
“Cậu là trợ lý của Sayuri phải không?” Mai hỏi cô một câu không đầu không đuôi như thế.
“Hả?” câu hỏi bất thình lình khiến cô suy nghĩ một chút thì nhớ lại ngày hôm nay đúng là cô đã dùng cái mác trợ lý cho Sayuri để đến hiện trường. “A! Cái này…” nở một nụ cười gượng, cô vừa định đem chân tướng sự việc nói ra thì…
“Qua làm phụ tá cho mình đi!” Mai giành nói.
Hả?
Vừa rồi….hình như cô vừa nghe được một chuyện rất huyền diệu.
“Thế nhưng…” Lập tức! Đầu óc cô có một lần hoạt động nhanh nhất trong cuộc đời cô, suy nghĩ xem cô bạn trước mắt đang hiểu lầm những gì, cô đang tính giải thích…
“Nếu cậu lo lắng bên Sayuri, mình vừa nhắn tin hỏi cô ấy rồi, cô ấy nói là OK” Hình như càng thêm hiểu lầm rồi, Mai đưa màn hình di động trên tay về phía cô xem, trong đó hiện rõ tin nhắn là của Sayuri, nội dung chỉ đơn giản là hai chữ cái tiếng Anh “OK” cộng thêm rất nhiều icon đáng yêu.
OK cái đầu ấy! Cái con bé Sayuri này…Mình rốt cuộc từ khi nào trở thành trợ lý của cô nàng?! Hơn nữa còn có quyền hạn đem mình tặng (?) cho người khác?!
Kết quả trên đường đi tiệm sách và cả khi đưa Mai về nhà, bởi vì Mai hình như chỉ lo nói chuyện điện thoại với Sayuri nên cô cũng không có cơ hội xen vào giải thích, mặt khác thật ra bản thân cô cũng lười giải thích, cuối cùng không hiểu kỳ diệu thế nào mà về đến nhà mình.
“Sayuri, nhà người đang làm cái trò gì thế?” Vừa về đến nhà, cô liền gọi điện hỏi tội cô bạn vừa tặng mình đi kia.
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Bên đầu bên kia, truyền đến một giọng nói vui vẻ.
“Tốt chỗ nào? Mình từ khi nào làm trợ lý của cậu chứ?” đã đến ranh giới không biết phải làm gì, Nanami cảm thấy vô cùng bất lực.
“Mình là đang giúp cậu đấy, nghe mình nói đã, Nanami không phải rất thích nhiếp ảnh sao?” Vừa nghe Sayuri nói, cô theo thói quen cởi đưa tay cởi áo khoác, lúc này mới nhớ áo khoác của mình đã đưa cho Mai mặc rồi.
“Ừ…” câu trả lời siêu ngắn, cô sờ thấy có gì đó trong túi.
“Công việc chụp hình của Mai-chan còn nhiều hơn so với mình, hơn nữa nhiếp ảnh gia phụ trách lại toàn là những người có tiếng, Nanami làm trợ lý cho Mai-chan thì thế nào cũng có cơ hội học hỏi nhiều hơn nha!” Nghe Sayuri dụ dỗ, Nanami hết nói, cô lấy ra một tờ giấy từ trong túi.
Tờ giấy này là khi cô đưa Mai về tới trước cửa nhà chuẩn bị đi về thì Mai vội vàng nhét vào tay cô, trên đó có viết số điện thoại của cô ấy.
“Nói chung quyết định thế nào là do Nanami, mình đi tắm trước! Ngày mai gặp lại” Điện thoại bị cúp, Nanami ngồi ở mép giường nhìn vào tờ giấy.
Vừa nãy khi đưa Mai về tới trước nhà thì Mai cuối cùng cũng cúp điện thoại, suốt đoạn đường, cả hai đều có suy nghĩ riêng nên Nanami không để ý đến chuyện Mai nói chuyện điện thoại, hơn nữa cô cũng không quen nói chuyện phiếm với người khác, Mai vẫn cùng nói chuyện với Sayuri nhưng thật ra lại giải quyết phiền não của cô, đến nỗi vừa nhận được tin tức lớn rằng cô nàng dự định tuyển chọn cũng quên đi, cho nên về sau càng không để trong lòng.
Nhìn Mai dùng chìa khóa mở cửa, nghĩ rằng nhiệm vụ của mình coi như kết thúc, Nanami định tạm biệt Mai rồi về nhà.
“Ngủ sớm đi, mình đi trước” Nói xong, cô xoay người đi về.
“Nanami!” Phía sau, giọng của Mai vang lên gọi cô lại “Quyết định được rồi thì nói với mình”
Nanami vừa xoay người liền thấy Mai đi tới trước mặt mình đem một tờ giấy nhét vào lòng bàn tay cô.
Bây giờ, nhìn số điện thoại trên tờ giấy, trong lòng đã đưa ra quyết định, cô lấy điện thoại di động bấm dãy số đó vào.
Trong trường, mặc dù đã tan trường, thế nhưng Nanami vẫn như cũ lờ đờ như thiếu ngủ, trong trại thái lực vận động bằng không, lúc Nanami ngây người thả lỏng không ngờ không có ai làm phiền cô, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút hình như hôm nay Sayuri có buổi chụp hình, cũng tốt! Đúng lúc cô đang cần nằm xuống bổ sung giấc ngủ thật đầy đủ.
Từ khi đồng ý làm trợ lý cho Mai, cô không có ngày nào là ngủ đủ, Mai không hổ danh là người mẫu nổi tiếng! Lộ trình hầu như từ sáng sớm đến tối mịt mới kết thúc, khiến cô mỗi ngày mở mắt liền cùng Mai đi chụp hình hoặc quay quảng cáo đến khi toàn thân cô mệt lả, xương cốt rã rời mới về đến nhà, sau đó bản thân vốn ưa sạch sẽ nên bản thân sau khi tắm xong đụng tới giường là lập tức ngủ như chết, hôm sau lại bị Mai gọi dậy một cách vô tình, sau đó lại là một ngày bận rộn…cứ như thế lập lại.
Đến nỗi việc học của cô…nói thật cho dù không cần đi học thì cô cũng tự tin có thể đạt điểm cao, nhưng trường học dù sao cũng có cái gọi là “điểm danh”, phải có mặt nhiều hơn mức đã quy định, không còn cách nào khác, Nanami đành cùng Mai giả vờ đến trường ngồi học để bổ sung số lần đi học ít đến đáng thương của cô.
Nằm gục trên bàn nhìn sinh viên đi đi đến đến như thoi đưa, cảm giác mí mắt ngày càng nặng, ý thức dần mơ hồ, ngay lúc cô sắp đi vào mộng đẹp thì…
“Nanami!” Bên tai loáng thoáng có người đang gọi tên mình, nhưng cơn buồn ngủ khiến cô không còn chút phản ứng nào “Này! Này! Này!”
Đau quá! Cảm giác cánh tay bị người kia vỗ vào mấy cái, cơn đau khiến Nanami nhíu mày lại, bất đắc dĩ phải mở hai mắt ra nhìn thủ phạm quấy rối giấc ngủ đáng quý của mình.
“Ikuta…” Nhìn người đang đứng trước mặt, Nanami cố gắng mở to hai mí mắt nặng nề.
“Na! Na! Có một đề nghị rất tốt, có muốn nghe hay không?” Nhìn đôi mắt đang phát sáng của đối phương có thể nhìn ra được đối phương đang rất hăng hái, thế nhưng bản thân cô thật sự là rất…
“Không cần, cám ơn.” Đáp lại bằng một câu ngắn gọn, súc tích, cô muốn tiếp tục giấc ngủ của mình.
“Này! Nanami!” vài giây sau, bên tai lại nghe tiếng quát tháo tức giận. Trời ạ! Hoàn toàn đúng như dự đoán, cô nàng quả nhiên không chịu để yên.
“Ikuta Erika, đóa hoa của Khoa Âm Nhạc, năng khiếu âm nhạc vô cùng tốt, bản thân Nanami làm sao mà quen được cô a…Là lúc mới nhập học, có một cuộc so tài buổi diễn tài nghệ của học sinh mới, mỗi khoa đều phải có một người biểu diễn, mà Nanami trong tình trạng thiếu ngủ nửa mê nửa tỉnh bị đạp ra nhận nhiệm vụ biểu diễn, tự biết là kĩ năng đặc biệt “Mô phỏng máy sấy tay” của mình là vô cùng lạ thường, Nanami vốn cho rằng không ai có màn biểu diễn kì quái hơn mình, không nghĩ tới cô nàng Ikuta này trong lúc cô đang biểu diễn thì nhảy ra vừa đàn Ukelele vừa đem suy nghĩ chán ghét đối với cuộc so tài này hát thành lời, khi giáo viên sinh viên toàn trường đều sững sờ vì màn biểu diễn của hai người thì cả hai bị người của hội sinh viên kéo xuống sân khấu.
Cũng vì cuộc gặp gỡ kì lạ này, hai người sau đó mỗi lần gặp nhau trong trường đều chào hỏi, đương nhiên phần lớn đều là Ikuta chủ động chào hỏi…
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Xem ra không thể ngủ ngon được nữa, Nanami chỉ đành phải ngồi dậy hỏi Ikuta đại tiểu thư đang ngồi bên cạnh mình.
“Có muốn cùng thành lập một ban nhạc không?” Bắt đầu vào chủ đề chính, Ikuta vô cùng hưng phấn hỏi cô.
“Hả?” mặc dù tai nghe rất rõ ràng, nhưng cái câu hỏi này khiến cô lộ vẻ nghi ngờ.
“Ikuta tính thành lập một ban nhạc, Nanami không phải biết đánh đàn guitar sao?” Không biết đến từ lúc nào, cô nàng Wakatsuki Yumi đứng trước mặt cô nói.
“Biết thì có biết…nhưng không phải khoa âm nhạc có rất nhiều người biết chơi guitar sao?” Suy nghĩ một chút, Ikuta tìm người biết đánh guitar thế nào mà tìm đến chỗ cô thì cũng quá kì quái đi! Không đúng! Phải là cô cùng kì quái…sửng sốt gần ba giây “Chờ một chút! Yumi sao lại ở đây, hơn nữa cậu quen biết Ikuta đại tiểu thư hả?” Nanami kinh ngạc chỉ vào cô bạn vừa xuất hiện bất thình lình trước mặt mình.
“Đừng có gọi là Ikuta đại tiểu thư!” Đứng bên cạnh, Ikuta lộ ra vẻ mặt nguy hiểm “Muốn tìm người lập ban nhạc dĩ nhiên là phải tìm người quen hơn nữa hợp với mình rồi.”
Cô nàng chậm rãi giải thích “Mình đánh đàn piano, Nanami đánh guitar, Yumi đánh bass, như vậy là có thể lập thành ban nhạc rồi!”
“Chờ chút…” cô hình như còn chưa có đồng ý mà…“Như vậy sao được, ít nhiều gì cũng phải có tay trống chứ…” lời của cô còn chưa nói xong…
“Ikoma-chan nói em ấy có thể tham gia! Sau khi tan học em ấy có thể đến luyện đàn với chúng ta” Nhìn màn hình di động một lúc, Ikuta vui vẻ nói.
“Không nên đem trẻ con kéo vào chứ…” nếu cô không nghe lầm, cô rất muốn biết tay trống là ai…
“Vậy thì quyết định như thế đi” Erika vui vẻ nói “Tốt! Nhóm nhạc của chúng ta sẽ gọi là Nogizaka Band!!”
“Cảm giác rất thú vị” Trước mắt, Yumi có vẻ rất thích ý tưởng này.
Chờ một chút…cô hình như…hình như…còn chưa có đồng ý gia nhập mà…
----------oOo----------
Á chap mới nuột quá, Cú em xuát hiện đã thấy độc đáo rồi, màn máy sấy tóc của Kiều gia cũng dở hơi lắm cơ =))))
ReplyDeleteMà riêng ikoma thì thím nên để mấy đứa gọi là em chứ đừng xưng mình cậu thím ạ, vì riêng Ikoma vẫn đang học trung học với bị liệt vào dạng -chưa đến tuổi vị thành niên mà, căn bản nó còn dây dưa đến mấy cái người lớn đc làm mà trẻ con ko đc làm sau này nữa :3 ~
Uhm, đã fix lại cho hợp. Vì ngôi xưng bên Trung không phân biệt được lớn tuổi hay nhỏ tuổi, hơn nữa fic thường viết lại trong một trường hợp riêng không giống ngoài đời nên cũng k rõ tác giả cho mấy gái ai lớn ai nhỏ nữa, mình thì theo lẽ thường học chung trường thì chắc ngang ngang tuổi.
Delete