“Nhìn địa chỉ thì chắc là nơi này rồi.” Nhìn căn nhà có cái cửa cuốn bằng sắt đang đóng kín, Nanami ngờ vực nhấn chuông, chuông reo không lâu, cánh cửa nhỏ bên cạnh cửa cuốn đột ngột mở ra.
“Nanami! Mai! Mau vào đi!” Ikuta nhô đầu ra nhìn, sau đó vội vàng vẫy vẫy tay kêu hai cô đi vào.
“Đây là nơi nào thế?” Mai có chút ngờ vực đi vào theo Ikuta.
Bên trong căn nhà đèn đuốc sáng trưng, trên vách tường phủ đầy những tấm mút cách âm, sàn được làm bằng gỗ, trong không gian trống trải chỉ chứa toàn các loại nhạc cụ. Yumi đang đeo một cây đàn bass luyện tập ở trong một gian phòng, ở gian phòng trong cùng có một dàn trống, ngồi sau dàn trống đó là một người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng Nanami lại rất quen thuộc.
“Nanami!” Người đang chơi trống thấy Nanami đi vào liền chạy ra.
“Ikoma-chan…” nhìn cô nàng nhỏ bé đang ôm lấy mình, ánh mắt Nanami chuyển sang Ikuta ở bên cạnh “Cậu đúng là kêu Ikoma tới à?”
“Nghĩ tới nghĩ lui thì Ikoma là thích hợp nhất!” Ikuta đứng sau cây đàn điện tử nói.
Ikoma Rina, ở bộ Cao đẳng của trường đại học rất có tiếng, Nanami quen được cô hình như là do cô thích một người bạn tốt của Nanami, cho nên thường thấy cô xuất hiện ở trường đại học, lâu ngày liền quen nhau.
“A~! Maiyan!!” Lúc này, hình như mới phát hiện ra, Ikoma ngạc nhiên chuyển hướng sang ôm Mai đang đứng sau lưng Nanami.
“Ikoma-chan?” Vừa đi theo Nanami vào, Mai ngạc nhiên nhìn Ikoma đột nhiên chạy tới ôm cô.
“Ồ?!” Nhìn hai người có vẻ biết nhau “Hai cậu quen nhau hả?”
“Vừa rồi nói mình quen Ikuta là do cậu ấy là bạn của một người bạn, mà người giới thiệu Ikuta cho mình biết là Ikomachan…” Nghe Mai giải thích, Nanami đột nhiên cảm thấy…
Thế giới này quả thật…quá nhỏ đi!!
Sau khi mọi người kể lại mối quan hệ có chút phức tạp này, Nanami tổng kết lại một chút, Mai và Ikoma, người hàng xóm cách vách, cùng rời quê lên Tokyo học tập, thông qua Ikoma nên Mai mới quen với Ikuta, sau khi làm rõ mối quan hệ của mọi người, các cô mới bắt đầu việc chính.
“Sao lại tìm được chỗ này vậy?”Ngồi trên sàn gỗ, Nanami cầm đàn guitar điện hỏi Ikuta đang lướt những ngón tay trên phím đàn điện tử.
“Đây là căn nhà mà trước đây ba mình mua, rất lâu không dùng đến nên mình mượn của baba làm chỗ luyện tập bí mật.” Tiện tay đàn một đoạn nhạc, Ikuta trả lời.
“Đúng là Ikuta đại tiểu thư mà…” nhìn nhạc phổ thử dàn một đoạn, Nanami cảm thán nói.
“Nanami!” Nghe được lời Nanami nói, Ikuta hung ác cầm lon nước ngọt quăng về phía cô. “Không được gọi là đại tiểu thư nữa!”
“Nguy hiểm!” Nanami vội vàng buông đàn guitar ra đón lấy lon nước bị ném tới.
“Biết nguy hiểm là tốt.” Ikuta hung ác trừng mắt “Nhanh luyện tập đi, mình đặc biệt nhờ bạn chuyển nhạc phổ sang bản cho guitar cho Nanami rồi đó.”
Nhận được cảnh cáo của Ikuta, Nanami cầm lon nước ngọt đưa qua cho Mai, dứt khoát đeo guitar lên bắt đầu luyện tập.
“Không ngờ Nanami lại biết đàn guitar” Ngồi ở bên cạnh, Mai vừa nhìn cô luyện tập vừa nói.
“Trước đây có học qua.” Nhìn một đoạn nhạc phổ độ khó cao, ngón tay Nanami vừa lướt trên dây đàn vừa trả lời Mai.
“Còn nói nữa ~” Yumi đang luyện tập bên cạnh, buông đàn bass ra nói.
“Sao?” Nghe ra Yumi đang nói với mình, Nanami ngước đầu lên đáp.
“Nhìn cậu y chang như đang đem bạn gái theo để bồi dưỡng tình cảm ấy!”
Nghe được lời của Yumi khiến Nanami dừng mọi động tác lại, quay đầu nhìn Mai ở bên cạnh, sau đó không hiểu sao lại cảm thấy gương mặt nóng lên, trong lòng bỗng cảm thấy xấu hổ.
“A! Maiyan là bạn gái của Nanami sao?” Ở phía sau, Ikoma ngồi sau dàn trống hỏi tới.
“Không phải mà!” Nanami nóng nảy phất tay “Rõ ràng là Yumi cậu vô cùng muốn Reika đến cùng mới đúng?!”
“Đúng là như vậy…”
Thấy ghét! Yumi cô có cần phải thẳng thắn thừa nhận nhanh vậy không?
“Reika tối nay có công việc à?” Mai ở bên cạnh hỏi, vẻ mặt vui vẻ đẹp mắt như trước.
“Ừ! Cả ngày hôm nay đều không thấy Reika đâu…” Yumi vẻ mặt buồn buồn trả lời…
Lúc này, một lon nước ngọt bay về phía Yumi với tốc độ ánh sáng.
“Mẹ ơi!” Đúng là khả năng vận động cao có khác. Nanamai thấy Yumi hét lên rồi ngay lập tức vô cùng nhanh nhẹn bắt được ám khí vừa bay về phía mình “Ikuta…” không cần nghĩ cũng biết hung thủ vừa ra tay là ai.
“Đến luyện đàn cấm mang theo vợ con nghe chưa?!” Ikuta đại tiểu thư vô cùng nghiêm túc tuyên bố.
Nói chung! Ban nhạc “Nogizaka BAND” mà Nanami đã gia nhập bằng một cách thần kì nào đó cứ như vậy bắt đầu hoạt động.
…..
Trên hành lang trong trường học, trên tay ôm một cuốn sách dày, Nanami vừa ngáp vừa đi như người mộng du.
Gần đây nếu lịch học không quá chặt thì đều cùng Mai chạy ngược chạy xuôi công tác, buổi tối còn bị Ikuta bắt đi luyện đàn, thường thường đều luyện đến nửa đêm, dù vậy mỗi sáng đều bị Mai điện thoại gọi dậy, sau đó công tác hết một buổi sáng thì đầu óc cũng tỉnh hẳn, kéo một thời gian dài đến bây giờ Nanami đi đến một kết luận...
Cô thật sự cần được ngủ…
Kết quả của việc “vừa đi vừa ngủ” là, khi cô đến một chỗ rẽ thì không cẩn thận đụng phải một người…
“A! Thật xin lỗi!” Trong nháy khi đụng phải người đó, hơn nữa còn nghe tiếng sách vở rơi xuống đất, Nanami lập tức ngồi xuống gom nhặt những tờ giấy bay tứ tung cùng mấy quyển sách.
Đem mọi thứ nhặt lên xong, Nanami mới nhìn rõ người bị cô đụng phải.
Là Mai…nhưng là một Mai khác, Fukagawa Mai.
“Hashimoto-chan…” đối phương ôm lấy sách vở cùng giấy tờ, mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
“Xin lỗi, vừa rồi mình không tập trung…” hơi liếc qua mấy tờ giấy mà Nanami vừa nhặt lên giùm, hình như là một bảng khảo sát mà vừa nãy trong lớp cô cũng có làm “Cậu muốn đem đi nộp sao?”
“Ừ.” Fukagawa Mai gật gật đầu.
“Vậy…để mình cầm giúp cậu!” Nhìn trên tay đối phương ngoài bản khảo sát còn có mấy quyển sách rất dày, hơn nữa vừa rồi cô còn đụng phải đối phương, cũng nên giúp người ta một chút! “Đi thôi!” hạ quyết tâm, không muốn lãng phí thời gian nên cô trực tiếp hành động luôn.
Giúp Mai cầm một nửa số sách dày, khi cùng cô ấy đem bản khảo sát lên phòng của hội sinh viên, suy nghĩ một chút Nanami vẫn thấy cần phải trả lời Mai về chuyện lúc trước.
“Fukagawa-chan, mình…” nhìn hành lang không có ai, Nanami dừng bước kéo đối phương lại.
“Ừ…” bởi vì kéo lại, Fukagawa nghiêm túc nhìn cô.
“Cái kia…về cái lá thư mà hôm trước cậu gửi cho mình…” có chút lúng túng muốn nói lại thôi, Nanami suy nghĩ một chút lại cảm thấy phải nói rõ ràng “Mình không phải cố ý không hồi âm cho cậu đâu, tuy rằng mình rất vui vì nhận được tình cảm của cậu, nhưng…mình với Fukagawa-chan vẫn không quá quen thuộc, mình đối với mấy chuyện như thế này có chút ngốc, cho nên, nếu như có thể…” hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm…
“Chúng ta có thể trước tiên làm bạn với nhau không?” Nanami cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói ra khỏi miệng.
Mặc dù chỉ là mấy câu ngắn ngủi, không hiểu sao cảm giác có khi so với việc bản thân tỏ tình với người khác càng hồi hộp hơn?! Ừ thì…so sánh như vậy có chút không đúng, bởi vì cô còn chưa tỏ tình với ai qua, nhưng mà…cuối cùng cũng đem suy nghĩ trong lòng nói ra được…
Nanami nhìn thấy đối phương sau khi nghe lời nói của bản thân, khóe mắt ngân ngấn nước mắt khiến cô cảm thấy luống cuống…
“A! Xin…xin lỗi…” Cô lúng túng không biết phải làm sao “Có phải mình nói sai điều gì không…cho mình xin lỗi…”
“Không phải…” lấy tay lau đi nước mắt, Fukagawa vội vàng khoát tay “Không phải, chỉ là mình rất vui…” khuôn mặt bởi vì khóc nên có chút hồng hồng khiến Fukagawa có một loại cảm giác nhu nhược, khiến Nanami có cảm giác vô cùng muốn bảo vệ đối phương.
Nghe nói Fukagawa ở trường rất nổi tiếng trong đám nam sinh, có rất nhiều người ái mộ, nếu như bây giờ có người ái mộ nào đi ngang qua mà thấy cô làm Fukagawa khóc thì bản thân cô chắc phải “xác định” rồi…
Ngay khi cô đang lúng túng tìm cách an ủi đối phương…
“Nanami! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!” Cách đó không xa, Ikuta vừa kêu lên vừa chạy về phía cô, phía sau còn có Mai mà cô rất quen thuộc “A! Nanami, cậu ức hiếp Maimai hả?” hình như thấy Fukagawa bên cạnh cô hai mắt đỏ hồng, Ikuta chất vấn cô.
“Không phải đâu! Ikuta hiểu lầm rồi.” Trước khi Nanami kịp nói, Fukagawa đã giải thích với Ikuta rồi.
“Tìm mình có chuyện gì thế?” Lười giải thích cho Ikuta cái tình huống có chút phức tạp này, cô trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Cuối tháng này cùng nhau đi chơi đi!” nhắc đến việc chính, Ikuta vui vẻ nói “Mình đã cùng Reika, Yumi, Sayuri và Ikoma bàn với nhau xong rồi!”
“Tại sao lại muốn đi chơi?” Hiện tại đối với việc đi chơi xa Nanami không có hứng thú lắm “Hơn nữa có thể mình không rảnh…” đem ánh mắt hướng về Mai đang đứng cạnh Ikuta, muốn cô ấy giúp mình từ chối lời mời này.
“Cùng đi đi!” Ai biết Mai lại bán đứng cô, nở một nụ cười nói “Mình đã báo cho người đại diện rồi, đem mấy ngày nghỉ phép xếp vào lúc đó.”
“Mai…” Nanami bất đắc dĩ nhìn người đẹp trước mắt.
“A! Maimai có muốn đi cùng không?” Nhìn Fukagawa bên cạnh, Ikuta nhiệt tình mời.
“A?! Đi đâu?” Không nghĩ tới sẽ được mời nên Fukagawa có vẻ kinh ngạc.
“Thì là…” Ikuta hăng hái bừng bừng nói với Fukagawa về kế hoạch của mình.
Nhìn thoáng qua Ikuta đang múa may giải thích cho Fukagawa, Nanami nháy mắt với Mai một cái, Mai nhẹ nhàng gật đầu, cô liền tìm lý do cùng Mai rời đi trước.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment