“Đã mấy tháng rồi chưa được nghỉ, thỉnh thoảng cũng muốn cùng mọi người đi chơi đây đó! Cho nên lúc Ikuta hỏi, mình cũng muốn đi với đám Reika, Sayuri…” Mai đi bên cạnh trả lời “Nanami cũng cùng đi nha!”
“Khó có được ngày nghỉ, mình chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi….” Ai~ có chút không nhiệt tình lắm với cái vụ đi chơi xa này.
“Cùng đi nha~” lại nữa rồi, lại cái giọng mềm mại nũng nịu này.
Đáng ghét! Lòng cô lại nhũn ra rồi…
Cuối cùng dĩ nhiên là…Nanami đáp ứng rồi.
“Đúng rồi! Nanami…” Đột nhiên, Mai dừng lại.
“Sao thế?” Nanami quay sang nhìn Mai đang chăm chú nhìn mình.
“Nanami, cậu…đồng ý làm quen với Maimai rồi hả?” Giọng nói của Mai có chút do dự, hơn nữa cuối câu còn nhỏ giọng dần, nhưng Nanami vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
“Cậu đang nói cái gì thế?” Nghe được câu hỏi này Nanami chỉ cười nhẹ “Mình cùng Fukagawa-chan có quen thuộc lắm đâu, sao mình có thể đồng ý như thế được?”
“Mình chỉ là cảm thấy có thể…” Mai chậm rãi nói “Hơn nữa Maimai là một cô gái rất tốt.”
“Mình cũng cảm thấy cậu ấy là một cô gái dịu dàng, nhưng đó chỉ là cảm thấy…Fukagawa-chan và mình cũng không thân lắm.” Nanami hoàn toàn không hiểu sao mọi người lại nghĩ cô sẽ đồng ý, cùng người khác hẹn hò thì phải quen nhau trước nha, với một người mà cô chưa hề biết gì sao có thể tùy tiện mà hẹn hò được. “Cho nên mình nói với cô ấy trước tiên làm bạn đã.”
“Làm bạn trước à ~” nghe vậy Mai nghiêng đầu suy tính “Tuy nhiên con gái tên Mai đều rất dịu dàng.” Mấy giây sau Mai nở một nụ cười sáng lạng tự tin nói.
“Cái này à…” Nanami đã quen với việc Mai thỉnh thoảng sẽ có những lời nói và hành động trái ngược với tính cách của cô.
Nanami quen Mai đã được mấy tháng, trong mấy tháng này phần lớn thời gian là làm việc chung với nhau hơn nữa ở trong trường cũng thường đi chung, cả ngày cặp kè với nhau so với mấy người bạn cùng lớp còn nhiều hơn, chung đụng nhau nhiều như vậy nên Nanami trong thời gian ngắn đã cảm thấy quen thuộc với mấy hành động này của Mai.
Tuy rằng trong mắt người khác Mai là một cô gái từ khuôn mặt, vóc dáng đến tính cách đều là hoàn mỹ, thế nhưng thật ra cô là một người rất hay pha trò, thường làm những động tác rất không hợp với hình tượng của cô, ví dụ như…gần nhất Mai thích bắt chước và làm mặt quỷ, nhưng cũng chính vì tính cách hòa đồng không kiêu căng của Mai mà nhiều nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác rất thích làm việc chung với cô, nói chung cô là một người có cá tính, không làm ra vẻ hơn nữa lại rất chuyên nghiệp.
Ngồi ở phòng nghỉ chờ Mai ghi hình cho một chương trình trực tiếp, mấy chương trình không giống với việc chụp ảnh như thế này thường có phòng nghỉ để chờ, thừa dịp rảnh rỗi Nanami cầm cây đàn guitar mà cô trùng hợp mang theo lên bắt đầu luyện tập, bởi vì thời gian eo hẹp, nên Nanami định chờ Mai ghi hình cho chương trình xong sẽ lập tức đến luyện tập với ban nhạc.
Nói đến ban nhạc “Nogizaka BAND” do Ikuta sáng lập, tuy rằng ngày đầu Nanami có chút không tình nguyện tham gia nhưng cùng nhau luyện tập vài lần bất giác đã chấp nhận, hơn nữa mấy bài hát mà Ikuta sáng tác Nanami cũng rất thích nên dứt khoát nghiêm túc theo mọi người luyện tập luôn.
Đầu ngón tay bấm chặt dây đàn, tay kia gảy lên nhạc khúc mà cô đã nhớ như in trong đầu, đàn được mấy lần thì Mai mở cửa phòng nghỉ đi vào.
“Ghi hình xong rồi à?” Thả cây đàn guitar xuống, Nanami đón Mai đang đi vào phòng.
“Ừ!” Mai hình như rất hứng thú với cây đàn guitar trong tay cô, hai mắt phát sáng bước tới bên cạnh cô “Nghe hay quá, Nanami dạy mình một chút đi!”
“Được chứ.” Nhún nhún vai, Nanami thấy không có vấn đề gì.
Kéo Mai ngồi xuống ghế, Nanami vòng ra đứng đằng sau Mai hướng dẫn.
“Đây! Tay trái đặt vào đây, ngón tay nhấn chặt dây đàn.” Nắm lấy tay trái của Mai, Nanami hướng dẫn cô cách dùng ngón tay nhấn lên dây đàn “Sau khi nhấn chặt, thử dùng tay phải gảy dây đàn rồi nghe thử âm thanh phát ra có đúng chưa.”
Đưa miếng pick cho Mai, Nanami nắm lấy tay Mai gảy lên dây đàn, âm thanh phát ra không hoàn mỹ mà lẫn nhiều tạp âm khác nhau.
“Nếu nhấn dây đàn không đúng thì sẽ có âm thanh như thế này, lần đầu chơi đàn thì không nhấn chặt cũng là bình thường.” Nanami nắm lấy tay trái của Mai, hơi điều chỉnh một chút “Rồi! Thử đàn lại xem!”
Mai thử đàn lại lần nữa, lần này âm thanh trong trẻo dễ nghe hơn trước.
“Thành công!” Nghe được âm thanh phát ra không giống lần trước, Mai vui vẻ kêu lên.
Bởi vì giúp Mai điều chỉnh tư thế và để có thể thấy được dây đàn nên Nanami đứng rất sát vào Mai, hơn nữa để dễ dàng hướng dẫn tận tay nên cô gần như là vòng tay ôm lấy cả người Mai, nhưng vì trước đó chỉ chú ý đến động tác của Mai nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, ngay khi Mai đàn thành công thì ngạc nhiên quay đầu lại…
Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Nanami có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại lướt qua môi cô, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra lập tức đầu Nanami trở nên trống rỗng, ngây ngốc nhìn chằm chằm Mai đang ngồi sát vào mình.
Đôi mắt trong veo, sáng ngời có một sự hấp dẫn khiến Nanami không có cách nào kháng cự bị cuốn vào đó, cái cảm giác này cô cũng không hiểu rõ và cũng không có cách nào dời mắt, giống như ánh mắt của cô bị khống chế rồi vậy.
Hoàn toàn bị hấp dẫn…
Nanami không biết hai người nhìn nhau bao lâu, có thể là mấy phút cũng có thể chỉ vài giây, trong đầu giống như vừa bị ném bom, cô thấy Mai nhắm hai mắt từ từ nhích lại gần phía cô, ngay khi môi của cả hai sắp chạm vào nhau….
“Mai, chị muốn báo với em một chút về chi tiết của tiết mục ngày mai.” Tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời tiếng của người đại diện vọng vào.
Gần như trong nháy mắt, Nanami từ trong bầu không khí mập mờ này hoàn hồn lại, có chút bối rối tách ra khỏi Mai.
“Ồ? Đang tập chơi đàn với Nanami à?” Vừa lúc Nanami tách ra thì người đại diện cũng mở cửa đi vào.
“Vâng! Em cảm thấy rất thú vị!” Mai làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn là vẻ mặt bình thường đáp lại người đại diện “Cần xác nhận lại tiết mục ngày mai sao?”.
Không hiểu sao Nanami có cảm giác chột dạ của “trẻ nhỏ làm sai”, cô đưa tay nhận lấy cây đàn guitar mà Mai đưa qua để cô có thể nói chuyện với người đại diện.
----
Sau đó, bởi vì phải cùng nhóm Ikuta luyện đàn, Mai thì trước đó đã nói người đại diện sẽ đưa cô về nhà, nên hai người trong bầu không khí tế nhị đều tự động tách nhau rời đi, Nanami cố gắng để bản thân quên đi chuyện vừa xảy ra, xem tất cả đều là một sự việc ngoài ý muốn…
Thế nhưng…
“Dừng! Dừng!” Ikuta, người đảm nhận vai trò điều khiển kiêm người chơi piano, hô to kêu mọi người dừng động tác lại.
“Nanami! Cậu lại đàn sai rồi!” quay đầu lại, Ikuta tức giận hướng Nanami hỏi tội.
“Xin lỗi…” trong đầu đều tràn ngập hình ảnh về sự việc hồi nãy với Mai nên Nanami có chút không yên lòng.
“Nanami bình thường sẽ không phạm phải sai lầm kiểu này, có phải trong người không khỏe hay không?” Một bên ôm đàn bass, Yumi lo lắng hỏi.
“Hay là Nanami đang đói bụng?” Tay cầm gậy đánh trống ngồi ở đằng xa, Ikoma cũng nghi hoặc hỏi cô.
“Không có gì, chỉ là có chút thiếu ngủ thôi…” Nanami cũng không thể nói với mọi người nguyên nhân cô không tập trung là do vừa nãy thiếu chút nữa cô và Mai đã hôn nhau được…
“Nếu như vậy…” Ikuta nghiêm túc đi tới trước mặt mọi người “Ngày hôm nay cứ thế đã, Nanami về nhà ngủ cho đủ giấc đi, ngày mai đem tinh thần tốt nhất đến luyện tập.” Không hiểu sao, Nanami từ trong mắt Ikuta thấy được ánh mắt cảnh cáo hừng hực tia lửa.
“Ừ…ừ!” Nanami gật đầu một cách cứng ngắc.
Sau đó Ikuta cười cười thông báo với mọi người:
“Tốt! Vậy hôm nay tập như thế thôi! Mọi người vất vả rồi!”
“Nanami! Ngày mai không được đàn sai nữa đấy!” Trước khi đi, Nanami còn nhận được lời cảnh cáo của Ikuta.
----------oOo----------
Ối giời ơi cuối cùng cũng đã chạm nhẹ môi rồi <3 <3 <3 * bắn tim tung toé*
ReplyDelete