Khó có được cơ hội Ikuta thả người sớm nhưng đêm đó Nanami lại mất ngủ…Không biết sao cả đêm trong đầu chỉ có chuyện ban nãy giữa cô và Mai, lăn qua lăn lại mãi, kết quả mãi đến gần sáng cô mới khó nhọc ngủ được vài tiếng thì lại phải thức dậy đi đến trường…
Bởi vì rất muốn ngủ tiếp hơn nữa buổi chiều Mai mới có công tác, Nanami vừa tới trường liền nổi lên ý nghĩ trốn học trong đầu, không hề do dự đi thẳng đến địa điểm ngủ nướng quen thuộc trên sân thượng, nhưng nửa đường đi ngang qua phòng tranh của khoa mỹ thuật thì trong đầu thay đổi suy nghĩ, Nanami đi vào phòng tranh.
Trong phòng tranh yên tĩnh, cửa sổ mở rộng, từng cơn gió nhẹ thổi rèm cửa trắng tinh bay phấp phới, trên chiếc tủ kê sát tường là một hàng các tượng thạch cao dùng để làm mẫu vẽ, trên tấm bảng phía sau dán đầy những bức vẽ của sinh viên, trong không khí yên tĩnh đó Nanami nghe có tiếng cọ vẽ ma sát lên mặt vải dùng để vẽ tranh sơn dầu, cô thấy một cô gái đang ngồi quay mặt ra cửa sổ, đưa lưng về phía mình chăm chú vẽ tranh.
“Cậu trở về rồi à?” Cười cười lên tiếng hỏi, Nanami đi tới đó.
“Ừ! Đã lâu không gặp, Nanami.” Dường như không hề ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Nanami, cô gái đó xoay người nhìn cô.
Nishino Nanase, tân sinh viên rất có tiếng trong khoa Mỹ thuật, năng lực hội họa xuất chúng cùng phong cách độc đáo, khi còn học cấp 3 thì từng có một công ty sản xuất đồ chơi mua bản quyền hình vẽ của cô để tạo thành sản phẩm, lại thường xuyên đại biểu trường học tham gia các cuộc thi, khoảng thời gian trước không xuất hiện là do phải đại diện cho trường tham gia vào một cuộc thi ở nước ngoài.
Nanami quen với Nanase là bởi trước khi Nanase chuyển trường đến thì cái phòng tranh này do không có lớp nào học nên không ai dùng đến, cho nên khai giảng không lâu thì Nanami đã lén chiếm lĩnh chỗ này làm địa bàn ngủ nướng, cho đến khi Nanase đến, căn phòng cô xem như tài sản cá nhân đã bị Nanase đoạt lại (?). Đương nhiên Nanase là người tốt, cho nên rất vui vẻ chia sẻ căn phòng này với Nanami, Nanami cũng rất thích cô bạn mới này nên lúc muốn ở một mình sẽ thường đi đến phòng tranh xem Nanase vẽ hoặc lượn lờ ở đây rất lâu.
“Hoan nghênh trở về.” Nở một nụ cười, Nanami kéo ghế ngồi cạnh Nanase “Trở về hồi nào thế? Đã gặp Ikoma chưa?”
“Đêm qua mới trở về, mình đã gặp cậu ấy rồi.” Đặt cây cọ xuống, Nanase nở nụ cười quen thuộc nói với cô.
“Vậy à…” Có người bạn thân trở về nên Nanami cảm thấy rất vui.
“Lúc mình không ở đây Nanami có chuyện gì vui sao?” Nanase bỗng hỏi cô, giọng nói rất nhẹ tựa như làn gió thổi qua cửa sổ.
“Sao đột nhiên hỏi vậy?” Nanami nghi hoặc hỏi lại.
"Mình cảm thấy…Nanami bây giờ so với trước khi mình xuất ngoại có chỗ không giống nhau.” Nanase nhìn cô chằm chằm “Bây giờ Nanami có cảm giác thân thiết hơn nhiều.”
“Ý cậu là trước đây mình rất khó gần sao?” Đối với nhận xét của Nanase, Nanami không nhịn được cười hỏi.
“Nếu như nói thật thì…Nanami trước kia giống như một con sói cô độc vậy?!” Nanase nhận xét ngắn gọn.
“Này này! So sánh gì ngộ vậy?” Nanami dở khóc dở cười, “Không cần phóng đại vậy chứ…” cô nhỏ giọng oán trách, cầm lên lon nước mà cô tiện tay mua ở máy tự động uống một ngụm.
“Trước kia bạn bè bên cạnh Nanami không ít, mọi người cũng hay đi chung với Nanami, nhưng xung quanh cậu vẫn luôn có một bức tường vô hình ngăn cách, mặc dù đối với bạn bè quen thuộc thì bức tường kia rất mỏng nhưng vẫn là một khoảng ngăn cách không cách nào vượt qua được.” Nanase chậm rãi nói “Bây giờ thì bức tường kia đã biến mất rồi, để mình đoán thử…có liên quan đến cô bạn tên Shiraishi Mai đúng không?”
“Khục…khục..” đột nhiên nghe được tên của Mai, khiến Nanami sặc cả nước ( ≧Д≦)
“Đoán đúng rồi?” Nanase lộ vẻ mặt “Quả nhiên có gian tình” (¬_¬)
“Cậu…khục..cậu từ đâu nghe được cái tên này vậy?” vuốt vuốt ngực để thở đều lại, Nanami kinh ngạc nhìn Nanase vốn không quen biết Mai.
“Ikoma-chan nói từ khi Nanami quen với một cô bạn tên Shiraishi Mai hình như trở nên dễ gần hơn trước, không ngờ là thật!” Cái này! Cô quên mất tin tức của Nanase trước giờ đều đến từ Ikoma…
“Rất dễ gần sao…” Nanami không cảm thấy cô cùng bản thân mình trước đây khác nhau chỗ nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến Mai thì không hiểu sao có chút phiền muộn, một cảm giác bất lực không biết phải làm sao…
“Có gì phiền lòng à?” Hình như phát hiện giọng nói bất đắc dĩ của Nanami, Nanase hỏi.
Kết quả Nanami đem cảm giác khó hiểu của bản thân đối với Mai nói ra, đương nhiên chuyện tối hôm qua bị cô khéo léo lướt qua.
“Nanami thích Mai rồi phải không?” nghe xong lời cô kể, Nanase rất tự nhiên cũng rất thẳng thắn hỏi “Ví dụ một chút…nếu như Mai bị cướp đi thì cậu cảm thấy thế nào?”
“Bị cướp đi?” Nanami nghi ngờ hỏi lại.
“Thì là Mai thích người khác, trong mắt chỉ có người kia.” Nanase dùng một phương pháp khác giải thích cho cô.
“Cái này…” Nanami tưởng tượng một chút hình ảnh Mai thích người khác “Cảm thấy không vui lắm…” Nghĩ đến hình ảnh đó khiến trong lòng Nanami buồn bã nhức nhói.
“Nanami thích Mai.” Nanase lại kết luận một cách chắc chắn.
“Là như vậy à…” Nghe Nanase nói, Nanami có thể cảm thấy trong lòng cô sớm đã có đáp án rồi.
Nanami không phải chưa từng bàn luận về tình yêu, cũng không phải chưa cùng người khác gặp gỡ qua, nhưng từ trước tới nay cô không hề có cảm giác này, trước đây cô cảm thấy yêu đương đối với cô cùng lắm là có thêm một người thường ở bên cạnh cô mà thôi, cho nên bình thường cô luôn bị động, bị động nhận lời tỏ tình, bị động cảm thấy người trước mắt tỏ tình với mình có khả năng (yêu đương), bị động hẹn hò, bị động trước những động tác quá mức thân cận mà cô hình như không thích lắm, sau đó bị động trở nên lạnh nhạt cho đến khi đối phương chia tay, lại bị động hồi phục lại cuộc sống một thân một mình, sau vài lần, cô cảm thấy nói chuyện yêu đương với ai khác cũng khiến cô cố sức, bản thân vẫn là thích ở một mình, cho nên cô đối với tình yêu không hứng thú lắm, mãi cho đến khi cô gặp Mai…
Lần đầu tiên biết cảm giác rung động lại phức tạp như thế, rất nhiều cảm xúc xoay chuyển trong lòng, thế nhưng xét kĩ lại…cô cũng không ghét cảm giác này lắm…cô cảm thấy…rất mâu thuẫn…rất khó khăn…
....
Sân thượng, Nanami ngồi trong bóng râm nhìn lên bầu trời xanh, tuy rằng mấy tiếng trước quả thật cô muốn ngủ nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi với Nanase khiến cô không ngừng tự hỏi.
Mặc dù Nanami không có cách nào chối bỏ tình cảm khác thường đối với Mai, nhưng thích thì thích chứ nếu nói ra khỏi miệng thì…
“Nói không nên lời…” lầm bầm lầu bầu nói ra kết luận, Nanami bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Tỏ tình hay không…vấn đề khiến cô từ lúc chào đời đến giờ lần đầu tiên cảm thấy phiền não đến mức quên cả ngủ…( ꒪Д꒪)
Kết quả cô cúp tiết là để ngủ bù, nhưng bởi vì phiền muộn ít gặp của con gái mà không ngủ được chút nào, hơn nữa làm trợ lý cho Mai nên cô phải chuẩn bị cùng Mai đi công tác chiều nay.
Có chút đói bụng…Nanami quên mất là từ sáng đến bây giờ là xế chiều rồi nhưng cô vẫn chưa ăn chút gì, một lát cùng Mai đi chụp hình chắc phải nghĩ biện pháp mua một ít thức ăn…
Nghe tiếng bao tử réo lên kháng nghị, Nanami quen đường đi đến phòng học của Mai, bởi vì trước đó đã gọi điện trước để hỏi nơi học ngày hôm nay của Mai nên cô rất nhanh tìm được người cô muốn tìm, Mai đứng bên cửa sổ ở đầu lớp đang bị các bạn gái vây quanh, hình như đang trò chuyện rất nhiệt tình, ngay khi Nanami vừa bước tới cửa phòng học, Mai cũng vừa trùng hợp xoay người qua phía đó nên nhìn thấy cô.
“A! Chờ mình một chút!” Mai nói với cô,quay sang nói với các bạn ở bên cạnh mấy câu rồi bước về phía bàn học thu dọn đồ đạc của mình.
Trong lúc chờ Mai thu dọn đồ, Nanami nhàm chán đứng thừ người ra nhìn sinh viên đi qua lại trên hành lang.
“Hashimoto-san…” Phía sau Nanami bỗng truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Xoay người lại, Nanami thấy Fukagawa Mai, bạn cùng lớp của Mai, đang nhìn mình, cô đang cầm trên tay một gói đồ gì đó được trang trí rất tinh xảo .
“A! Fukagawa-chan” Ban đầu cảm thấy kinh ngạc, Nanami chợt nhớ tới Fukagawa Mai cùng lớp với Mai nên gặp ở đây rất bình thường.
“Mình…mình…” mang trên mặt vẻ ngượng ngùng, Fukagawa đưa món quà rất đáng yêu kia tới trước mặt cô “Cái này là tặng cho Hashimoto-san!”
“Hả?!” Nanami không hề có chuẩn bị nên rất kinh ngạc trước hành động này “A! Cám ơn…” Đột ngột đến khiến cô cảm thấy lúng túng nhận lấy món quà của đối phương.
“Hả?!” Nanami không hề có chuẩn bị nên rất kinh ngạc trước hành động này “A! Cám ơn…” Đột ngột đến khiến cô cảm thấy lúng túng nhận lấy món quà của đối phương.
Fukagawa mặt đỏ hồng nhìn cô nói “Đây là bánh quy (cookie) mình tự làm, tuy rằng không phải rất ngon, nhưng mình mong Hashimoto-san sẽ thích…”
Bánh quy?
“Này…mình có thể mở ra xem không?” Nanami hỏi.
“Được chứ!” Nhận được sự đồng ý của đối phương, Nanami cẩn thận mở hộp quà tinh xảo trong tay ra.
Tháo ruy băng xong Nanami lột bỏ giấy kiếng bao bên ngoài, bên trong là bánh bích quy được làm tinh xảo và hấp dẫn không kém lớp trang trí bên ngoài.
“Thật giỏi quá!” Thành thật mà nói đây là lần đầu tiên cô nhận được bánh bích quy từ một cô gái, Nanami cầm lấy một cái ăn thử “Ngon quá!” độ ngọt vừa phải, mùi vị khiến cô nhịn không được nở nụ cười.
“A! Thật sao!” nghe được lời khen của cô, đối phương hình như cũng rất vui vẻ.
“Ừ! Ăn rất ngon!” Bao tử đang “bày tỏ quan ngại sâu sắc” nên Nanami nhịn không được ăn thêm vài cái nữa.
“Hashimoto-san thấy ngon là tốt rồi.”
Đúng như lời đồn, tay nghề nấu nướng của Fukagawa quả thật không tồi.
“Cứ gọi mình là Nanami đi.” Lúc này hơn phân nửa lực chú ý của Nanami đều đặt trên mớ bánh, cô vừa nhai vừa nói với Fukagawa, dù sao cũng là bạn bè mà cứ dùng kính ngữ thì cũng thật kì lạ.
(Gọi bằng họ và dùng –san đều là cách gọi lịch sự, tôn trọng)
“Na…Nanami…” đối phương tựa hồ muốn làm quen với cách gọi này “Cậu cũng có thể gọi mình là Maimai không?”
“Được chứ!” gật gật đầu, Nanami cũng học đối phương gọi lại một tiếng “Maimai!”
Nhìn đối phương cười thỏa mãn, Nanami vô ý thức cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
“A! Sướng quá ta! Lại có bánh quy để ăn!” Lúc này, không biết đã thu thập đồ xong từ lúc nào, Mai từ phía sau cô nhô đầu ra nhìn, vẻ mặt hâm mộ nói.
“Nếu muốn Mai cũng cùng ăn đi, lần sau mình có thể làm thêm cho cậu!” Fukagawa Mai vô cùng thân thiết đi đến bên cạnh Mai nói.
“Nhất định phải làm đó!” Mai cười cười “Nhưng giờ mình phải đem Hashimoto-san mà cậu thích nhất mang đi rồi!” Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Nanami nghe trong lời nói vui vẻ của Mai lại có chút dấm chua (ghen tuông) không rõ, nhất là cái từ “Hashimoto-san” kia.
“Không phải như vậy!” Đương nhiên là Fukagawa không nhận ra được, câu nói của Mai chỉ khiến cô ấy càng thêm đỏ mặt mà thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Cảm thấy có chút không ổn, Nanami dừng ăn bánh quy, nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi kéo tay Mai rời khỏi.
----------oOo----------
0 nhận xét :
Post a Comment