Takayama Kazumi
Cùng gặp với mặt các thành viên đáng tin cậy và các wota luôn ủng hộ tôi.
Lần đầu tiên làm cho tôi tràn đầy tự tin
Trở thành idol là mơ ước thời trung học của tôi, đến nay mơ ước này đã trở thành hiện thật. Vì vậy, cho dù có vất vả hơn nữa tôi cũng sẽ cố gắng.
Lấy đó làm lý do để cố gắng cũng là điều dễ hiểu. Có điều bộ dạng bây giờ so với hình tượng idol trong tưởng tượng của tôi khá trái ngược.
Trong Nogizaka46, tôi là một người hài hước chuyên chọc cười, cho nên sau khi trở thành idol càng không thèm để ý đến mình là một cô gái (cười). Tuy nhiên, bản thân tôi cũng hiểu tôi có thể vào được senbatsu không phải do ngoại hình, nên bình thường vẫn theo dõi các chương trình phát thanh của nghệ sĩ để học cách ăn nói, tìm những việc mà "mình có thể làm".
Căn bản mà nói tôi không có tự tin vào bản thân mình. Xung quanh toàn là những cô gái vừa tài giỏi vừa đáng yêu, trong lòng tự hỏi "mình làm sao mà sống đây". Thế nhưng,khi diễn Live tôi mới cảm giác mình là một idol. Bởi vì tôi thích nhất là ca hát, cho nên mong muốn tiếng ca của mình sẽ đến được với mọi người. Cho dù có bị người khác nói là làm trò hề, nhưng tôi vẫn là một idol. Suy nghĩ này tuyệt đối sẽ không biến mất. Vì vậy để tôi trong các buổi live có thể đáng yêu hơn một chút, tôi sẽ nghiên cứu mấy động tác và biểu cảm đáng yêu. Tuy rằng so ra khác với hình tượng idol trong mơ ước của mình, nhưng tôi tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, sẽ có người nhìn nhận tôi, sẽ có người nói với tôi "Bạn thật đáng yêu".
---
Fukagawa Mai
Tôi nghĩ, một người rất bình thường khi so với người khác như tôi
Cũng sẽ có những chuyện mà chỉ bản thân tôi mới có khả năng làm được.
Gần đây đã bắt đầu quen dần với việc đứng trước mặt người khác, nhưng khi diễn live vẫn cảm thấy hồi hộp. Như khi diễn kịch "16nin no Principle" , mỗi buổi diễn đều có lựa chọn vai diễn, khi được bầu chọn mới được giao cho vai diễn. Muốn được khán giả bầu chọn phải rất cực khổ. Trước khi có kết quả bầu chọn lại bị đau bụng, khi không được chọn thì lại uể oải tự trách mình. Thế nhưng sau đó tôi thử biến kinh nghiệm này thành "rèn luyện có lợi cho tinh thần", càng buồn thì càng phải tìm được chuyện gì đó vật dậy tinh thần, sau đó hướng về cái gương nở nụ cười. Khi cảm thấy uể oải, buồn phiền thì suy nghĩ "ngày mai còn phải tiếp tục cố gắng, mình nên làm gì mới tốt", dùng phương pháp của bản thân để tích cực trở lại chính là rule của tôi. Nếu như cứ suy nghĩ tiêu cực thì mọi thứ sẽ đi theo chiều hướng xấu, nếu có thể tích cực hướng về phía trước, chắc chắn kết quả sẽ tốt lên thôi. Ở độ tuổi này của tôi, trong nhóm cũng tính là lớn tuổi, nên từng được hỏi "Các thành viên khác đều tìm bạn để thương lượng, chắc sẽ rất vất vả nhỉ?", nhưng thực ra lại ngược lại (cười). Lắng nghe phiền não của mọi người, cho dù không phải nói về chuyện của mình, thì không lâu sau những phiền não của mình cũng tự nhiên được giải quyết, có thể vật dậy tinh thần của bản thân.
Trong nhóm tôi không phải là người nổi bật, điều này không tốt cũng không xấu, tôi nghĩ miễn là có thể tiếp nhận cá tính "bình thường" này của mình, sau đó chứng mình rằng có những chuyện chỉ có bản thân tôi mới có khả năng hoàn thành là được.
0 nhận xét :
Post a Comment