Ngồi tại chỗ, cô có thể nghe được âm thanh nói chuyện phiếm cười đùa của những vị khách bên cạnh, thấy những miếng thịt cần được trở mặt khác, cô đưa tay muốn cầm đồ kẹp thịt nướng trước mặt lên, nhưng khi đụng được vào cái kẹp, một bàn tay khác cũng đưa tới, hai bàn tay liền chạm vào nhau.
Ngẩng đầu, cô trông thấy Shiraishi Mai ở phía đối diện cũng đang ngạc nhiên nhìn mình.
“A…xin lỗi” có chút bối rối, cô rút tay về chuyển sang một cái đồ kẹp khác.
“A! Được rồi!” Sayuri cũng ngồi ở phía đối diện đang trò tuyện vui vẻ cũng vừa vặn chú ý đến hai người, vẻ mặt hưng phấn, Sayuri hướng về phía Mai nói “Cô ấy là bạn thân của mình, Hashimoto Nanami”
Cô thấy Mai ngồi đối diện với mình, sau khi nghe xong giới thiệu của Sayuri thì hai mắt chăm chú nhìn mình, nở một nụ cười gần như hoàn mỹ.
“Mình là Shiraishi Mai, rất vui được gặp cậu” giọng ôn hòa, lễ độ, cô cảm thấy câu chào hỏi này giống như dòng nước ấm vậy, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, khiến người khác có hảo cảm.
Có lẽ bản thân cô có thói quen quan sát người khác, thông thường chỉ một ánh mắt cô cũng có thể biết được đối phương muốn che dấu điều gì, nhất là cảm giác như ấn tượng đầu tiên vậy, nhưng giống như Shiraishi Mai, có thể thể hiện giọng nói và thái độ một cách hoàn mỹ như vậy thì lần đầu cô mới thấy, hoàn mỹ đến mức không biết phải nói như thế nào…thật sự rất muốn biết bên dưới lớp vỏ bọc hoàn mỹ bên ngoài cô ấy là người như thế nào…
“Mình là Hashimoto Nanami, rất vui được gặp cậu” Cô cũng nở một nụ cười ôn hòa với đối phương.
Cô không giỏi nói chuyện phiếm với người khác, cho nên cuộc trò chuyện sau đó cũng là cô một câu tôi một câu mà trôi qua, mặc dù không có nhiệt liệt tham gia vào đề tài trò chuyện của mấy người bạn kia, nhưng cô không hề cảm thấy phiền phức, cô đích thật là một người thích nghe người khác nói hơn là bản thân mình nói.
“A! Nanami cũng học khoa thiết kế đúng không?” Đột nhiên, nghe được tên của mình được nhắc đến trong cuộc trò chuyện, cô ngẩng đầu lên.
“Ừ….” Thấy Sayuri hỏi, cô sửng sốt một chút rồi gật đầu đáp.
“Yumi cũng học khoa thiết kế đó!” Sakurai ngồi bên cạnh Yumi cũng nhô đầu lên nói.
“Hả? Thật à?” gặp được người cùng khoa khiến cô có chút hứng thú.
“Yumi là khoa thiết kế phẳng” Quay sang nở nụ cười với Yumi đang gắp thịt cho mình, Sakurai nói “Chúng ta đều học chung trường! Nhưng hình như mình chưa từng gặp qua Nanami thì phải!”
“Ừ…tuy rằng mình cũng là khoa thiết kế, nhưng không giống với khoa Thiết kế phawnrgr của Yumi-chan…” tuy rằng trường học rất lớn, bình thường sinh viên cũng không ít, nhưng nói thật nhiều đến mức nào thì cô không có ấn tượng, bản thân cô căn bản không hề quá chú ý đến người khác “Chắc là…tại không dễ gặp” trả lời có chút chột dạ.
“Nanami bình thường không có chú ý đến người khác đâu ~” phía đối diện, Sayuri đem suy nghĩ trong lòng cô nói ra.
“Ai!! Sayuri…” chân tướng bị phanh phui, cô chút lúng túng khoát tay áo.
“Nanami thiếu ngủ nên căn bản lúc nào cũng như đi trên mây vậy, buổi chiều thì may ra tỉnh táo, ngày hôm nay là Reika với Yumi tới trước mặt cậu ấy, chứ nếu không cậu ấy cũng không thèm chú ý tới đâu!” gắp miếng thịt bỏ lên lưới nướng thịt, Sayuri khai hết ra.
“Sayuri…” tuy rằng muốn phản bác, nhưng đó đều là sự thật…
Kết quả nói thêm một hồi mới phát hiện ngoài Mai ra thì bốn người các cô đều học cùng trường, Sayuri và Reika học khoa quản lý còn cô và Yumi là khoa thiết kế.
“A~! Mình có chút hâm mộ rồi…” nghe cả nhóm chuyển sang nói chuyện trường học, Mai lộ biểu tình “tuyệt quas~” ra mặt.
“Dù sao đi nữa Sayuri vẫn rất thích Maiyan mà ~” nghe Mai nói, Sayuri lập tức quay sang an ủi.
“Mình cũng rất thích Sayurin ~” Mai cũng trả lời y chang.
“Được rồi! Lại là cái bầu không khí hường phấn của cái cặp ngốc này…” Reika vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Sau đó, sau khi ăn uống no nê, cả đám chuẩn bị đi về.
“Nanami bây giờ cậu muốn đi đâu?” Trước cửa quán, Sayuri hỏi cô.
Mình muốn đi nhà sách kiếm một cuốn sách, mấy cậu cứ về trước đi!” Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng không còn sớm nên cô không muốn kéo Sayuri theo nữa.
“Vậy à ~” Sayuri nghiêng đầu suy nghĩ một chút “Được rồi!”
“Mai thì sao? Người đại diện sẽ đến đón cậu sao?” Reika hỏi Mai.
“Hồi nãy đã kêu người đại diện về trước rồi, mình sẽ tự về sau” Lấy di động ra coi giờ, Mai cười nói.
“Như vậy có chút nguy hiểm…” nghe Mai nói, Yumi tính toán một chút rồi hỏi “Nhà của Mai là ở hướng nào của nội thành vậy?”
“Ừ…đúng là trong nội thành nhưng…” Mai vẫn chưa nói hết câu.
“Vậy để Nanami đưa cậu về nha đi! Sayuri chen vào.
“Hả?” “Hả?”
Hầu như cùng một lúc, cô và Mai đang lắng nghe Sayuri nói đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không phải Nanami muốn đi nhà sách ở nội thành sao, tiện đường thì đưa Mai về nha luôn đi!” Sayuri kéo kéo tay cô nói.
“Như vậy cũng tốt, để Mai về một mình khá nguy hiểm, lần trước Reika về một mình còn gặp phải một tên khả nghi bám theo đó!” Yumi gật đầu tán thành với đề nghị của Sayuri.
“Thế nhưng…như vậy có làm phiền không…” Mai lộ ra vẻ do dự, ánh mắt dời đến trên người cô.
Đáng ghét! Ánh mắt khiến lòng người nhũn ra luôn a! Nếu để cho mấy fan nam của cô ấy thấy có khi bất chấp tất cả lao đến đòi bảo vệ Mai cho coi! Vẻ mặt mê hoặc vô tội….Không đúng! Mình đang suy nghĩ linh tinh gì vậy!!
“Đi thôi! Dù sao mình cũng đang muốn đi nội thành” Tuy rằng trong lòng do biểu tình của Mai mà xảy ra một chút đấu tranh tâm lý, nhưng bên ngoài cô vẫn giữ được vẻ tỉnh táo.
“Cứ như vậy đi! Nanami phải đưa Maiyan về nhà an toàn nhé!” Sayuri cười cười nói “Đừng có đưa Maiyan đến chỗ nào kì quái nha!”
Chỗ nào kì quái là sao chứ…
“Ừ…” tuy rằng trong lòng phản đối, nhưng không muốn lãng phí thời gian tranh cãi, cô đành phải ngoan ngoãn mà đáp lại.
Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại cô và cô bạn Shiraishi Mai mới quen cùng đón tàu điện đi vào nội thành, tuy rằng đã qua giờ cao điểm nhưng người trên xe cũng không ít, khi đến trạm dừng tuy không đến nỗi chen chúc nhưng bên trong toa tàu vẫn khá nhiều người, nắm lấy tay vịn trên xe, bầu không khí an tĩnh trên tàu khiến cô thư giãn như mọi khi, cảm giác thả lỏng buồn ngủ khiến đầu óc cô chuyển sang chế độ stand by, vốn là cứ như vậy cho đến khi đến nơi, nhưng cử động của người bên cạnh lại khiến ý thức đang bay đến nơi nào của cô quay trở lại.
Cô thấy Mai ở bên cạnh vẻ mặt khó chịu hơn nữa còn đang nhích dần về phía cô, tò mò nên cô nhìn xuống, thấy bên cạnh Mai là một ông chú trung niên mặc đồ công sở, bởi vì Mai mặc quần ngắn nên để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, cô thấy người đàn ông kia lợi dụng trên tàu đông người và tàu điện có chút rung lắc để lén đụng chạm vào chân của Mai.
Thật đụng phải một tên dê xồm…
Đột nhiên sự tức giận khiến cô tỉnh táo lại, cô dùng một tay kéo Mai đến trước mặt mình, để Mai đứng trước mặt mình, rồi quay sang trừng mắt cái tên dê xồm đang ngạc nhiên vì hành động của cô.
“Hashimoto-san….” có lẽ do động tác của cô quá đột ngột khiến Mai giật mình, cô ấy nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
“Gọi mình là Nanami đi, ngoài ra..đụng phải chuyện này phải nói ra chứ!” Cô lộ ra vẻ mặt đe dọa, ánh mắt giận dữ trừng trừng vào lão già kia khiến ông ta chột dạ quay người đi khỏi toa tàu này, cô mới quay sang nói với Mai với giọng không vui.
“Có thể do không cẩn thận đụng phải thôi…” dưới ánh nhìn chăm chú trách móc của cô, giọng nói của Mai nhỏ dần “Xin lỗi…”
Đáng ghét! Lại là cái biểu tình khiến người khác muốn che chở bảo vệ này.
“Quên đi…mình cũng không có tư cách gì trách cậu…” câu nói thỏa hiệp mang chút hờn giận vừa ra khỏi miệng cô đã cảm thấy hối hận, giọng điệu thế này nghe sao cũng giống như tình nhân đang cãi nhau vậy!? “Ý mình là…” cô vừa định sửa lại lời của mình…
“Nanami có tư cách mà.” Lời của cô còn chưa nói hết, Mai đã trả lời cô như vậy.
Nghe câu nói của Mai, cô có chút sửng sốt, tuy rằng cảm thấy bản thân mình có lẽ cao hơn Mai một chút nhưng do cô ấy đi giày cao gót cho nên ngược lại Mai lại cao hơn cô một chút, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Mai đang chăm chăm nhìn mình không hiểu sao hai má cô nóng bừng lên…
“Nanami…” Mai nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ…” có thể cảm thấy nhịp tim của cô hiện giờ đang rất nhanh.
“Đến trạm rồi, có phải nên buông tay rồi không?” Nở một nụ cười rất đẹp, Mai hỏi cô.
Nghe vậy, cô mới nhìn xuống một chút, lúc này mới phát hiện cái tay vừa rồi dùng để kéo Mai về phía mình vẫn ôm lấy eo của cô ấy chưa buông ra.
“Này…xin lỗi…” cô bối rối rút tay về.
Nhìn Mai vừa nở nụ cười sáng lạn bước ra khỏi tàu điện ngầm, cô vì tình huống xấu hổ vừa rồi mà có chút phiền não bước ra theo.
0 nhận xét :
Post a Comment